Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Bảo Ngươi Làm G...
2024-11-13 13:34:33
Thấy trượng phu khiến nương phật ý, Hà thị vội vàng lên tiếng hòa giải. Hà thị khẽ kéo tay Vân Văn, cố ý lên giọng nũng nịu: “Xem chàng kìa, sao lại nói năng với nương như vậy?”
“Đã là nương muốn ăn gà, điều ấy là phải lẽ thôi mà. Vừa khéo nhị tẩu lại mang về một con gà mái đang đẻ trứng, sau này trong nhà còn lo thiếu trứng cho bọn trẻ ăn sao?”
Vân Văn vỗ trán, hớn hở thốt: “Ừ nhỉ, nàng nói đúng, giết một con thì còn ngay một con. Ta thật là ngốc quá mà!”
“Nương à, nương giận rồi phải không? Là đầu óc con có vấn đề, nói nặng nói nhẹ. Nương đừng trách con trai của nương nhé.” Vân Văn vội vàng xin lỗi, sợ bị nương tống vào phòng tối.
La Tử Vi chỉ liếc hắn một cái, chẳng nói lời nào. Thế nhưng, chỉ cần bà trừng mắt, trong nhà ai nấy đều im thin thít, không ai dám hó hé thêm lời nào.
Vân Hà mang thịt heo và con gà mái béo ngậy mà cha vợ cho vào gian bếp, chờ nương sắp xếp.
Còn Vân Giang thị và Hà thị thì mỗi người một tay đặt con nhỏ lên giường chính. Tiểu Mộc Thịnh ngay lập tức rủ Tiểu Mộc Vũ cùng chơi. Hai đứa như lâu ngày không gặp, vui đùa đến quên cả trời đất, hồn nhiên không chút lo âu.
Tiểu Mộc Vũ giờ đang tập bò, bốn chân dùng hết sức bò rất nhanh. Tiểu Mộc Thịnh thấy đệ đệ bò cũng thích thú, bèn kéo chân đệ đệ, khiến Tiểu Mộc Vũ cười khúc khích.
Tiểu Mộc Thần nhìn mà thèm, cũng leo lên giường nhập bọn. Ba huynh đệ ríu rít đùa giỡn, làm cho bầu không khí trong nhà náo nhiệt hẳn lên.
Trước đây, Vân Chu thị luôn bị mẹ chồng nạt nộ, lúc này có vẻ như tìm được đề tài nói chuyện, nàng ta liền tới bên La Tử Vi, cười nịnh: “Nương ơi, nhìn mà xem, Mộc Thịnh rất thích chơi cùng Mộc Thần và Mộc Vũ đó. Ba đứa thi thoảng lại cắn chân nhau, lúc lại nắm tay nhau, thật là dễ thương hết sức. Đúng là máu mủ ruột rà, mấy đứa nhỏ thật biết quý mến nhau.”
La Tử Vi hờ hững đáp một tiếng “Ừ,” không muốn nói gì thêm, chỉ thản nhiên bảo: “Biết thân thiết là được rồi. À, Chu thị này, xuống hầm lấy một cây cải thảo lên, lát nữa ta hầm gà xong, để Giang thị xào một đĩa cải thảo.”
"Muốn ăn cải thảo sao?" Vân Chu thị lẩm bẩm, “Con gà béo thế không đủ cho cả nhà ăn sao?”
Nhưng nàng ta chỉ khẽ mấp máy môi, không dám nói thành lời.
La Tử Vi không thèm liếc mắt, chỉ tay về phía sau nhà, mặt lạnh tanh nói: “Xuống hầm lấy một cây cải thảo lớn. Bảo ngươi làm gì thì làm nấy, đừng lắm lời, bà già này không rảnh nghe.”
Vân Chu thị tuy không nhận được sắc mặt tốt từ mẹ chồng, lại không được giao việc xào cải thảo, trong lòng càng thêm không thoải mái. Nhưng nàng ta biết thời điểm này không nên trái ý mẹ chồng, liền đáp lời rồi đi lấy cải thảo.
Ngay lúc ấy, Trương Hà thị và Vương Lâm thị cũng ló đầu vào, thấy Vân lão thái vẫn nghiêm nghị như thường, liền nở nụ cười.
Vương Lâm thị lên tiếng trước: “Vân lão thái, sao lại làm gì thế? Sao lại giết gà vậy? Không phải ngày lễ tết, còn giết gà làm chi? Con gà béo thế, còn đang đẻ trứng, ngươi sao nỡ giết ngay? Không xót ruột à? Trời ơi, nếu là ta, chắc ta đau lòng chết mất.”
Trương Hà thị cũng vội hùa theo: “Phải đó, Vân muội, con gà đẻ tốt thế, giết thật là uổng quá! Thường ngày muội rất biết tiết kiệm, hôm nay sao lại giết gà ăn phí phạm thế?”
Hai người kia không rõ vì sao nhà họ Vân lại giết gà, nên trong lòng không khỏi thắc mắc, nửa ngạc nhiên, nửa khó chịu vì chẳng biết đầu đuôi.
“Đã là nương muốn ăn gà, điều ấy là phải lẽ thôi mà. Vừa khéo nhị tẩu lại mang về một con gà mái đang đẻ trứng, sau này trong nhà còn lo thiếu trứng cho bọn trẻ ăn sao?”
Vân Văn vỗ trán, hớn hở thốt: “Ừ nhỉ, nàng nói đúng, giết một con thì còn ngay một con. Ta thật là ngốc quá mà!”
“Nương à, nương giận rồi phải không? Là đầu óc con có vấn đề, nói nặng nói nhẹ. Nương đừng trách con trai của nương nhé.” Vân Văn vội vàng xin lỗi, sợ bị nương tống vào phòng tối.
La Tử Vi chỉ liếc hắn một cái, chẳng nói lời nào. Thế nhưng, chỉ cần bà trừng mắt, trong nhà ai nấy đều im thin thít, không ai dám hó hé thêm lời nào.
Vân Hà mang thịt heo và con gà mái béo ngậy mà cha vợ cho vào gian bếp, chờ nương sắp xếp.
Còn Vân Giang thị và Hà thị thì mỗi người một tay đặt con nhỏ lên giường chính. Tiểu Mộc Thịnh ngay lập tức rủ Tiểu Mộc Vũ cùng chơi. Hai đứa như lâu ngày không gặp, vui đùa đến quên cả trời đất, hồn nhiên không chút lo âu.
Tiểu Mộc Vũ giờ đang tập bò, bốn chân dùng hết sức bò rất nhanh. Tiểu Mộc Thịnh thấy đệ đệ bò cũng thích thú, bèn kéo chân đệ đệ, khiến Tiểu Mộc Vũ cười khúc khích.
Tiểu Mộc Thần nhìn mà thèm, cũng leo lên giường nhập bọn. Ba huynh đệ ríu rít đùa giỡn, làm cho bầu không khí trong nhà náo nhiệt hẳn lên.
Trước đây, Vân Chu thị luôn bị mẹ chồng nạt nộ, lúc này có vẻ như tìm được đề tài nói chuyện, nàng ta liền tới bên La Tử Vi, cười nịnh: “Nương ơi, nhìn mà xem, Mộc Thịnh rất thích chơi cùng Mộc Thần và Mộc Vũ đó. Ba đứa thi thoảng lại cắn chân nhau, lúc lại nắm tay nhau, thật là dễ thương hết sức. Đúng là máu mủ ruột rà, mấy đứa nhỏ thật biết quý mến nhau.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Tử Vi hờ hững đáp một tiếng “Ừ,” không muốn nói gì thêm, chỉ thản nhiên bảo: “Biết thân thiết là được rồi. À, Chu thị này, xuống hầm lấy một cây cải thảo lên, lát nữa ta hầm gà xong, để Giang thị xào một đĩa cải thảo.”
"Muốn ăn cải thảo sao?" Vân Chu thị lẩm bẩm, “Con gà béo thế không đủ cho cả nhà ăn sao?”
Nhưng nàng ta chỉ khẽ mấp máy môi, không dám nói thành lời.
La Tử Vi không thèm liếc mắt, chỉ tay về phía sau nhà, mặt lạnh tanh nói: “Xuống hầm lấy một cây cải thảo lớn. Bảo ngươi làm gì thì làm nấy, đừng lắm lời, bà già này không rảnh nghe.”
Vân Chu thị tuy không nhận được sắc mặt tốt từ mẹ chồng, lại không được giao việc xào cải thảo, trong lòng càng thêm không thoải mái. Nhưng nàng ta biết thời điểm này không nên trái ý mẹ chồng, liền đáp lời rồi đi lấy cải thảo.
Ngay lúc ấy, Trương Hà thị và Vương Lâm thị cũng ló đầu vào, thấy Vân lão thái vẫn nghiêm nghị như thường, liền nở nụ cười.
Vương Lâm thị lên tiếng trước: “Vân lão thái, sao lại làm gì thế? Sao lại giết gà vậy? Không phải ngày lễ tết, còn giết gà làm chi? Con gà béo thế, còn đang đẻ trứng, ngươi sao nỡ giết ngay? Không xót ruột à? Trời ơi, nếu là ta, chắc ta đau lòng chết mất.”
Trương Hà thị cũng vội hùa theo: “Phải đó, Vân muội, con gà đẻ tốt thế, giết thật là uổng quá! Thường ngày muội rất biết tiết kiệm, hôm nay sao lại giết gà ăn phí phạm thế?”
Hai người kia không rõ vì sao nhà họ Vân lại giết gà, nên trong lòng không khỏi thắc mắc, nửa ngạc nhiên, nửa khó chịu vì chẳng biết đầu đuôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro