Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Các Con Cùng Nư...
2024-11-13 13:34:33
Vân Hà không nghĩ nhiều, tin lời nương, cho rằng đó là những gì người bên ngoại dạy nương.
Vừa nói, hắn vừa nhìn thấy hai con gà rừng ở đằng xa đã ngừng giãy giụa, lòng tràn đầy vui mừng, không chờ nương dặn đã chạy đến ngay.
La Tử Vi cũng vui không kém, chuyến lên núi này cuối cùng không hề uổng công. Hai con gà rừng và bảy quả trứng gà rừng, quả là một thu hoạch nho nhỏ.
Hai mẹ con vui vẻ trở về nhà.
Vừa đến cổng, Vân Hà đã cao giọng gọi, “Ngọc Kiều, Ngọc Kiều, mau ra xem nương mang gì về này!”
Vân Giang thị đang cùng Hà thị ngồi trong sân bện dây thừng để làm giày cho cả nhà, nghe tiếng trượng phu gọi đầy phấn khởi liền nhờ Hà thị đỡ đứng dậy, bước lên vài bước cười nói, “Nương, người về rồi ạ? Tướng công, chàng nói cái gì vậy?”
La Tử Vi cũng cười, quay đầu nhìn Vân Hà, nhẹ trách, “Nhìn cái bộ dạng không ra gì của con kìa, chỉ hai con gà rừng mà mừng rỡ thế. Nếu nương mà mang về một con lợn rừng, có khi con ngất luôn ấy nhỉ?”
Vân Hà nghe nương trách yêu, lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, cũng thấy nhẹ nhõm. Phải chăng, cuối cùng hắn đã được nương quan tâm? Nương mắng kiểu này chẳng phải là biểu hiện thương yêu sao?
Nghĩ đến mình gần hai mươi tuổi, đã làm cha rồi, nay mới được nương để mắt, không khỏi chua xót mà cũng cảm động, mắt ửng đỏ.
Hắn vừa định nói vài lời bộc bạch, thì Vân Giang thị và Hà thị đã reo lên ngắt lời.
“Gà rừng? A, là gà rừng!” Hai người không kìm được nhớ đến hương vị của miếng gà luộc hôm trước, lòng thầm thèm thuồng.
La Tử Vi hiểu được niềm vui của hai nàng dâu, cả năm khó kiếm được miếng thịt, nay lại có tận hai con gà rừng, sao không vui mừng?
Huống hồ Vân Giang thị còn đang mang thai, thèm ăn là chuyện quá bình thường.
“Tam tức, đừng đứng ngây ra đấy, mau vào bếp đun nước, cùng với Nhị tẩu làm sạch gà rừng. Tối nay nấu một nồi lớn, cả nhà ăn bữa no nê.”
Người sành ăn không bao giờ phá hoại niềm vui của người khác, La Tử Vi dặn dò xong hai nàng dâu, rồi quay sang nói với Vân Hà, “Khó lắm mới có bữa ngon, con qua nhà Đại Cán Tử xin một chén rượu, các con cùng nương uống chút.”
Nếu không phải vì hệ thống không cho phép, nàng đâu cần tiêu mấy đồng ít ỏi trong nhà? Một chén rượu cũng tốn mất một văn tiền, nghĩ thôi đã thấy đau lòng.
Vân Hà bất ngờ khi nương lại muốn uống rượu, nhưng qua chuyến lên núi, hắn đã hiểu, lời nương nói chỉ cần làm theo, chắc chắn không thiệt.
Vân Giang thị là người tinh ý, thấy trượng phu không cãi lời mẹ, liền vào nhà lấy một chiếc bình nhỏ đưa cho Vân Hà.
La Tử Vi cũng quay vào phòng lấy một văn tiền, nhưng Vân Sơn – người luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng – cũng đi vào theo.
Vân Sơn nhìn La Tử Vi với ánh mắt nghiêm trọng, rồi nói, “Nương, con gà rừng này là từ trong núi đánh được sao?”
La Tử Vi không có cảm tình nhiều với đứa con này, chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, rồi bước lên giường lấy ra bọc tiền cũ kỹ, lấy một văn đưa cho Vân Hà.
Vân Sơn nhìn văn tiền, không vui, định nói rằng nương không biết tiết kiệm, nhưng rồi chỉ đành nuốt lời, hỏi, “Nương, con vừa nghe Đại Cán Tử bảo nương dẫn Vân Hà lên núi sao?”
Vừa nói, hắn vừa nhìn thấy hai con gà rừng ở đằng xa đã ngừng giãy giụa, lòng tràn đầy vui mừng, không chờ nương dặn đã chạy đến ngay.
La Tử Vi cũng vui không kém, chuyến lên núi này cuối cùng không hề uổng công. Hai con gà rừng và bảy quả trứng gà rừng, quả là một thu hoạch nho nhỏ.
Hai mẹ con vui vẻ trở về nhà.
Vừa đến cổng, Vân Hà đã cao giọng gọi, “Ngọc Kiều, Ngọc Kiều, mau ra xem nương mang gì về này!”
Vân Giang thị đang cùng Hà thị ngồi trong sân bện dây thừng để làm giày cho cả nhà, nghe tiếng trượng phu gọi đầy phấn khởi liền nhờ Hà thị đỡ đứng dậy, bước lên vài bước cười nói, “Nương, người về rồi ạ? Tướng công, chàng nói cái gì vậy?”
La Tử Vi cũng cười, quay đầu nhìn Vân Hà, nhẹ trách, “Nhìn cái bộ dạng không ra gì của con kìa, chỉ hai con gà rừng mà mừng rỡ thế. Nếu nương mà mang về một con lợn rừng, có khi con ngất luôn ấy nhỉ?”
Vân Hà nghe nương trách yêu, lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, cũng thấy nhẹ nhõm. Phải chăng, cuối cùng hắn đã được nương quan tâm? Nương mắng kiểu này chẳng phải là biểu hiện thương yêu sao?
Nghĩ đến mình gần hai mươi tuổi, đã làm cha rồi, nay mới được nương để mắt, không khỏi chua xót mà cũng cảm động, mắt ửng đỏ.
Hắn vừa định nói vài lời bộc bạch, thì Vân Giang thị và Hà thị đã reo lên ngắt lời.
“Gà rừng? A, là gà rừng!” Hai người không kìm được nhớ đến hương vị của miếng gà luộc hôm trước, lòng thầm thèm thuồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Tử Vi hiểu được niềm vui của hai nàng dâu, cả năm khó kiếm được miếng thịt, nay lại có tận hai con gà rừng, sao không vui mừng?
Huống hồ Vân Giang thị còn đang mang thai, thèm ăn là chuyện quá bình thường.
“Tam tức, đừng đứng ngây ra đấy, mau vào bếp đun nước, cùng với Nhị tẩu làm sạch gà rừng. Tối nay nấu một nồi lớn, cả nhà ăn bữa no nê.”
Người sành ăn không bao giờ phá hoại niềm vui của người khác, La Tử Vi dặn dò xong hai nàng dâu, rồi quay sang nói với Vân Hà, “Khó lắm mới có bữa ngon, con qua nhà Đại Cán Tử xin một chén rượu, các con cùng nương uống chút.”
Nếu không phải vì hệ thống không cho phép, nàng đâu cần tiêu mấy đồng ít ỏi trong nhà? Một chén rượu cũng tốn mất một văn tiền, nghĩ thôi đã thấy đau lòng.
Vân Hà bất ngờ khi nương lại muốn uống rượu, nhưng qua chuyến lên núi, hắn đã hiểu, lời nương nói chỉ cần làm theo, chắc chắn không thiệt.
Vân Giang thị là người tinh ý, thấy trượng phu không cãi lời mẹ, liền vào nhà lấy một chiếc bình nhỏ đưa cho Vân Hà.
La Tử Vi cũng quay vào phòng lấy một văn tiền, nhưng Vân Sơn – người luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng – cũng đi vào theo.
Vân Sơn nhìn La Tử Vi với ánh mắt nghiêm trọng, rồi nói, “Nương, con gà rừng này là từ trong núi đánh được sao?”
La Tử Vi không có cảm tình nhiều với đứa con này, chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, rồi bước lên giường lấy ra bọc tiền cũ kỹ, lấy một văn đưa cho Vân Hà.
Vân Sơn nhìn văn tiền, không vui, định nói rằng nương không biết tiết kiệm, nhưng rồi chỉ đành nuốt lời, hỏi, “Nương, con vừa nghe Đại Cán Tử bảo nương dẫn Vân Hà lên núi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro