Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Đừng Nhắc Tới P...
2024-11-16 13:57:10
Vân Cẩm nghĩ đến đây, liếc nhìn phòng của nương rồi bước vào phòng riêng của mình, mở sách ra, cố gắng học tập.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm phải thành tài, đem vinh quang trở về cho nương.
La Tử Vi ở trong phòng không thấy Vân Cẩm rời đi, nàng đang cảm động vì sự bảo vệ của Vân Hà, đồng thời bực bội khi nghe Vân Sơn nhắc đến Vân Lãng – người đàn ông đã mất tích không chút tin tức.
Vì vậy, khi nghe Vân Sơn nhắc đến Vân Lãng, nàng giận dữ, ánh mắt sắt bén, lớn tiếng quát Vân Sơn vẫn còn hậm hực, “Câm miệng! Đừng nhắc tới phụ thân ngươi trước mặt ta. Vân Sơn, ngươi làm con mà không biết báo đáp người đã cực khổ nuôi dưỡng ngươi, cưới vợ cho ngươi, thì cái thứ phụ thân đó có đáng để ngươi nhắc tới không?”
“Ơ...”
“Gì, ý gì đây?”
Vân Sơn và Vân Hà đều đứng chết trân, không hiểu sao nương không nghe khuyên can đã đành, lại còn mắng luôn cả phụ thân? Vân Hà dù không hài lòng lắm về phụ thân, nhưng nghĩ đến việc phụ thân biệt tích không rõ sống chết, hắn vẫn không khỏi lo lắng, nên khi La Tử Vi mắng phụ thân như vậy, trong lòng có chút không thoải mái.
Nương là oán trách phụ thân vì ông thường xuyên vắng nhà không lo cho gia đình sao? Nhưng phụ thân... cũng là vì mưu cầu danh vọng, gánh vác cả nhà, nên phải rời đi, sống chết chưa rõ, điều đó không làm nương xót xa sao? Nghĩ đến phụ thân, cả hai anh em đều trầm lắng, không còn tâm trạng cãi cọ.
Vân Sơn cũng không còn muốn khuyên ngăn chuyện nấm nữa, chỉ nghĩ rằng khi ăn tối, ai muốn ăn nấm thì ăn, còn gia đình hắn thì không.
La Tử Vi không muốn bực mình thêm về chuyện của Vân Lãng, liền quát Vân Sơn và Vân Hà, “Lúc các ngươi chịu khổ, suýt mất mạng, phụ thân các ngươi ở đâu? Khi các ngươi cưới vợ, sinh con, thậm chí đã có cháu, người ở đâu? Vân Sơn, Vân Hà, đừng nói với ta là phụ thân các ngươi vì muốn nhà cửa tốt hơn mà mạo hiểm đi tìm công danh, ta nghe không lọt tai. Đại Đường đã lập quốc bao nhiêu năm rồi, nếu phụ thân các ngươi còn nhớ đến gia đình này, chẳng phải ông ta đã sớm gửi tin tức về rồi sao? Nhưng bây giờ thì sao? Người không thấy, xác không tìm được, cứ như chơi trò mất tích. Hừ... với bản lĩnh của phụ thân các ngươi, có thể là một kẻ vô danh sao? Nếu thật sự tử trận, không ai nhận ra ư? Lời này chỉ đi lừa quỷ thôi. Thôi được, ta đã nói rõ ràng rồi, từ giờ đừng nhắc đến ông ta trước mặt ta nữa. Đây là chuyện giữa ta và phụ thân các ngươi, các ngươi làm con thì đừng chen vào. Thế đấy, đi đi... đừng lảng vảng ở đây khiến ta thêm bực, nhìn các ngươi là ta lại thấy bực mình.”
Vân Sơn và Vân Hà không muốn thấy phụ thân mình bị mắng, nhưng người mắng lại là nương, họ không còn cách nào khác, dù không vui trong lòng cũng không thể cãi lại.
Chuyện giữa cha mẹ, quả thật không phải chuyện mà con cái có thể xen vào.
Hai anh em ủ rũ bước đi.
La Tử Vi đặt lại bốn đồng tiền ít ỏi của mình, chỉnh lại quần áo, thu xếp lại tâm trạng bực bội do Vân Sơn và Vân Hà gây ra, rồi bước ra khỏi phòng, đi về phía nhà bếp.
“Này, tam tức, qua đây nhóm lửa lên đi. Thêm nước vào nồi đun sôi, ta chần nấm một chút.”
Hà thị và Vân Giang thị đang dọn hai con gà rừng trong sân, nghe tiếng cãi cọ trong phòng lớn vọng ra, cả hai đều lo lắng.
Nhưng thấy Vân Sơn và Vân Hà mặt không đổi sắc bước ra, hai chị em dâu thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không cãi nhau lớn.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm phải thành tài, đem vinh quang trở về cho nương.
La Tử Vi ở trong phòng không thấy Vân Cẩm rời đi, nàng đang cảm động vì sự bảo vệ của Vân Hà, đồng thời bực bội khi nghe Vân Sơn nhắc đến Vân Lãng – người đàn ông đã mất tích không chút tin tức.
Vì vậy, khi nghe Vân Sơn nhắc đến Vân Lãng, nàng giận dữ, ánh mắt sắt bén, lớn tiếng quát Vân Sơn vẫn còn hậm hực, “Câm miệng! Đừng nhắc tới phụ thân ngươi trước mặt ta. Vân Sơn, ngươi làm con mà không biết báo đáp người đã cực khổ nuôi dưỡng ngươi, cưới vợ cho ngươi, thì cái thứ phụ thân đó có đáng để ngươi nhắc tới không?”
“Ơ...”
“Gì, ý gì đây?”
Vân Sơn và Vân Hà đều đứng chết trân, không hiểu sao nương không nghe khuyên can đã đành, lại còn mắng luôn cả phụ thân? Vân Hà dù không hài lòng lắm về phụ thân, nhưng nghĩ đến việc phụ thân biệt tích không rõ sống chết, hắn vẫn không khỏi lo lắng, nên khi La Tử Vi mắng phụ thân như vậy, trong lòng có chút không thoải mái.
Nương là oán trách phụ thân vì ông thường xuyên vắng nhà không lo cho gia đình sao? Nhưng phụ thân... cũng là vì mưu cầu danh vọng, gánh vác cả nhà, nên phải rời đi, sống chết chưa rõ, điều đó không làm nương xót xa sao? Nghĩ đến phụ thân, cả hai anh em đều trầm lắng, không còn tâm trạng cãi cọ.
Vân Sơn cũng không còn muốn khuyên ngăn chuyện nấm nữa, chỉ nghĩ rằng khi ăn tối, ai muốn ăn nấm thì ăn, còn gia đình hắn thì không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Tử Vi không muốn bực mình thêm về chuyện của Vân Lãng, liền quát Vân Sơn và Vân Hà, “Lúc các ngươi chịu khổ, suýt mất mạng, phụ thân các ngươi ở đâu? Khi các ngươi cưới vợ, sinh con, thậm chí đã có cháu, người ở đâu? Vân Sơn, Vân Hà, đừng nói với ta là phụ thân các ngươi vì muốn nhà cửa tốt hơn mà mạo hiểm đi tìm công danh, ta nghe không lọt tai. Đại Đường đã lập quốc bao nhiêu năm rồi, nếu phụ thân các ngươi còn nhớ đến gia đình này, chẳng phải ông ta đã sớm gửi tin tức về rồi sao? Nhưng bây giờ thì sao? Người không thấy, xác không tìm được, cứ như chơi trò mất tích. Hừ... với bản lĩnh của phụ thân các ngươi, có thể là một kẻ vô danh sao? Nếu thật sự tử trận, không ai nhận ra ư? Lời này chỉ đi lừa quỷ thôi. Thôi được, ta đã nói rõ ràng rồi, từ giờ đừng nhắc đến ông ta trước mặt ta nữa. Đây là chuyện giữa ta và phụ thân các ngươi, các ngươi làm con thì đừng chen vào. Thế đấy, đi đi... đừng lảng vảng ở đây khiến ta thêm bực, nhìn các ngươi là ta lại thấy bực mình.”
Vân Sơn và Vân Hà không muốn thấy phụ thân mình bị mắng, nhưng người mắng lại là nương, họ không còn cách nào khác, dù không vui trong lòng cũng không thể cãi lại.
Chuyện giữa cha mẹ, quả thật không phải chuyện mà con cái có thể xen vào.
Hai anh em ủ rũ bước đi.
La Tử Vi đặt lại bốn đồng tiền ít ỏi của mình, chỉnh lại quần áo, thu xếp lại tâm trạng bực bội do Vân Sơn và Vân Hà gây ra, rồi bước ra khỏi phòng, đi về phía nhà bếp.
“Này, tam tức, qua đây nhóm lửa lên đi. Thêm nước vào nồi đun sôi, ta chần nấm một chút.”
Hà thị và Vân Giang thị đang dọn hai con gà rừng trong sân, nghe tiếng cãi cọ trong phòng lớn vọng ra, cả hai đều lo lắng.
Nhưng thấy Vân Sơn và Vân Hà mặt không đổi sắc bước ra, hai chị em dâu thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không cãi nhau lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro