Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Giấc Mộng Hão H...
2024-11-13 13:34:33
Sau khi làm xong bánh bột, La Tử Vi nghĩ ngợi một chút rồi lấy ra bốn quả trứng duy nhất trong nhà, làm một tô lớn trứng hấp cho bốn đứa cháu nhỏ, đặt lên giá trong nồi, đậy nắp lại.
“Này Tú nhi, trông chừng lửa trong bếp cho cẩn thận, đừng để cháy nồi, bánh mà khét thì không ăn được đâu.” Căn dặn Vân Tú xong, nàng mới rời khỏi bếp.
“Lão đại, Chu thị, các ngươi làm xong việc chưa? Nếu chưa xong thì nhanh lên, lát nữa hai vợ chồng lão nhị và lão tam sẽ về đến nhà, có thể cả Vân Cẩm cũng về cùng lúc đó. Đến nhà là ăn cơm ngay.”
Nghe mùi thơm của thịt gà, giọng điệu La Tử Vi khi gọi Vân Sơn cũng có phần dịu dàng hơn.
Vân Sơn vẫn đang mải sửa lại cái cày, thấy nương nói năng như mọi khi, liền vội vàng lấy lòng, “Gần xong rồi, nương ạ. Con chỉ cần vặn chặt trục cày là xong thôi.”
Vân Sơn cứ tưởng nương mình như mọi khi, giận dỗi hắn và vợ hắn chỉ trong chốc lát, nên trong lòng thầm thở phào, thậm chí còn có chút đắc ý.
Thấy chưa? Nương chẳng thể xa rời đứa con trai cả này đâu. Nhìn xem, có giận dỗi cũng chỉ được vài ba phút thôi là nguôi ngay đấy.
Vân Sơn thầm tính toán, liệu có nên nhân cơ hội bữa cơm này để đòi nương giao quyền quản gia cho mình không? Chẳng phải nói rằng, con gái ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng mất thì theo con sao? Giờ cha không còn ở nhà, thì mọi việc trong gia đình này chẳng phải nên để hắn quyết định sao?
Nghĩ đến viễn cảnh nắm quyền quản gia, Vân Sơn thấy lòng mình phấn khởi hẳn. Hừ, đợi đến lúc đó, nhị đệ và tam đệ đừng mong được thảnh thơi như trước, tất cả phải ra đồng làm việc, cả nhà đều phải lao động.
À, còn lão tứ nữa, học hành cái gì mà học, nhà nghèo đến nỗi không có gạo mà nấu cơm rồi, còn học với hành gì? Tốt nhất là nghỉ học về kiếm tiền đi. Không làm? Không làm thì cút khỏi cái nhà này.
Vân Sơn càng nghĩ càng đắc ý, mường tượng đến cảnh có các đệ giúp mình kiếm tiền, còn mình thì ung dung hưởng thụ, quả là cuộc sống sung sướng.
Ồ, còn muội muội Vân Tú nữa, muội ấy thì đợi đến khi qua tuổi mười lăm sẽ tìm nhà giàu mà gả đi. Được làm vợ lẽ hay thiếp cũng chẳng quan trọng, chỉ cần nhà đó đưa đủ bạc là được.
Vân Sơn vừa mải mê chỉnh lại cái cày, vừa nghĩ ngợi tính toán làm sao để mưu lợi cho mình được nhiều nhất.
Nhưng hắn nào biết rằng, từ lúc hắn và Vân Chu thị không chịu mời đại phu cứu nương, thì trong lòng La Tử Vi – người đến từ thế giới tương lai – hắn đã bị đưa vào danh sách đen rồi. Đâu còn cơ hội nào để đạt được giấc mơ của mình nữa?
Vân Chu thị từ lâu đã giặt xong tã lót và quần áo cho các con, giờ chỉ còn đợi đến bữa cơm thôi.
Vì trong lòng có điều áy náy, nàng ta thậm chí còn giặt sạch cả tấm đệm lót của Vân Mộc Vũ đã bỏ quên trong phòng suốt hai ngày qua.
Nàng ta lau khô tay, hít hà mùi thơm của thịt gà, rồi tiến lại gần cười lấy lòng: “Nương, con đã giặt sạch quần áo và tã lót của Mộc Xương, Mộc Thịnh, và Mộc Vũ rồi. Nương xem, còn việc gì cần con làm không?”
La Tử Vi chẳng thèm nhìn lấy nàng ta một cái, chỉ đáp một tiếng nhạt nhẽo từ trong mũi.
Thấy sắc mặt lạnh lùng của mẹ chồng, Vân Chu thị chột dạ, trong lòng bỗng trào lên cảm giác hoang mang thật sự.
Đúng lúc này, Vân Chu thị nghe thấy ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân và trò chuyện, thì ra Vân Hà và Vân Giang thị bế Vân Mộc Thần về, theo sau là Vân Văn và Hà thị ôm Vân Mộc Vũ.
“Này Tú nhi, trông chừng lửa trong bếp cho cẩn thận, đừng để cháy nồi, bánh mà khét thì không ăn được đâu.” Căn dặn Vân Tú xong, nàng mới rời khỏi bếp.
“Lão đại, Chu thị, các ngươi làm xong việc chưa? Nếu chưa xong thì nhanh lên, lát nữa hai vợ chồng lão nhị và lão tam sẽ về đến nhà, có thể cả Vân Cẩm cũng về cùng lúc đó. Đến nhà là ăn cơm ngay.”
Nghe mùi thơm của thịt gà, giọng điệu La Tử Vi khi gọi Vân Sơn cũng có phần dịu dàng hơn.
Vân Sơn vẫn đang mải sửa lại cái cày, thấy nương nói năng như mọi khi, liền vội vàng lấy lòng, “Gần xong rồi, nương ạ. Con chỉ cần vặn chặt trục cày là xong thôi.”
Vân Sơn cứ tưởng nương mình như mọi khi, giận dỗi hắn và vợ hắn chỉ trong chốc lát, nên trong lòng thầm thở phào, thậm chí còn có chút đắc ý.
Thấy chưa? Nương chẳng thể xa rời đứa con trai cả này đâu. Nhìn xem, có giận dỗi cũng chỉ được vài ba phút thôi là nguôi ngay đấy.
Vân Sơn thầm tính toán, liệu có nên nhân cơ hội bữa cơm này để đòi nương giao quyền quản gia cho mình không? Chẳng phải nói rằng, con gái ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng mất thì theo con sao? Giờ cha không còn ở nhà, thì mọi việc trong gia đình này chẳng phải nên để hắn quyết định sao?
Nghĩ đến viễn cảnh nắm quyền quản gia, Vân Sơn thấy lòng mình phấn khởi hẳn. Hừ, đợi đến lúc đó, nhị đệ và tam đệ đừng mong được thảnh thơi như trước, tất cả phải ra đồng làm việc, cả nhà đều phải lao động.
À, còn lão tứ nữa, học hành cái gì mà học, nhà nghèo đến nỗi không có gạo mà nấu cơm rồi, còn học với hành gì? Tốt nhất là nghỉ học về kiếm tiền đi. Không làm? Không làm thì cút khỏi cái nhà này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Sơn càng nghĩ càng đắc ý, mường tượng đến cảnh có các đệ giúp mình kiếm tiền, còn mình thì ung dung hưởng thụ, quả là cuộc sống sung sướng.
Ồ, còn muội muội Vân Tú nữa, muội ấy thì đợi đến khi qua tuổi mười lăm sẽ tìm nhà giàu mà gả đi. Được làm vợ lẽ hay thiếp cũng chẳng quan trọng, chỉ cần nhà đó đưa đủ bạc là được.
Vân Sơn vừa mải mê chỉnh lại cái cày, vừa nghĩ ngợi tính toán làm sao để mưu lợi cho mình được nhiều nhất.
Nhưng hắn nào biết rằng, từ lúc hắn và Vân Chu thị không chịu mời đại phu cứu nương, thì trong lòng La Tử Vi – người đến từ thế giới tương lai – hắn đã bị đưa vào danh sách đen rồi. Đâu còn cơ hội nào để đạt được giấc mơ của mình nữa?
Vân Chu thị từ lâu đã giặt xong tã lót và quần áo cho các con, giờ chỉ còn đợi đến bữa cơm thôi.
Vì trong lòng có điều áy náy, nàng ta thậm chí còn giặt sạch cả tấm đệm lót của Vân Mộc Vũ đã bỏ quên trong phòng suốt hai ngày qua.
Nàng ta lau khô tay, hít hà mùi thơm của thịt gà, rồi tiến lại gần cười lấy lòng: “Nương, con đã giặt sạch quần áo và tã lót của Mộc Xương, Mộc Thịnh, và Mộc Vũ rồi. Nương xem, còn việc gì cần con làm không?”
La Tử Vi chẳng thèm nhìn lấy nàng ta một cái, chỉ đáp một tiếng nhạt nhẽo từ trong mũi.
Thấy sắc mặt lạnh lùng của mẹ chồng, Vân Chu thị chột dạ, trong lòng bỗng trào lên cảm giác hoang mang thật sự.
Đúng lúc này, Vân Chu thị nghe thấy ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân và trò chuyện, thì ra Vân Hà và Vân Giang thị bế Vân Mộc Thần về, theo sau là Vân Văn và Hà thị ôm Vân Mộc Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro