Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Lão Bà Góa Nhà...
2024-11-13 13:34:33
Cho bọn họ ăn thịt gà ư? La Tử Vi nghĩ thầm, thôi, còn lâu nhé.
Trẻ con còn nhỏ, dạ dày còn yếu, răng cũng chưa mọc đủ, ăn gì mà thịt gà chứ? Có cho bọn chúng thì rồi cũng lọt vào miệng mấy người cha mẹ chẳng ra gì của chúng thôi!
Lại nói, ai sinh thì người đó tự lo nuôi nấng. Muốn ăn thịt gà? Thì bảo cha mẹ chúng mà lo, đừng có đến làm phiền một bà nội “hờ” như ta.
Hừ… ta đường đường đang là một cô gái hai mươi chín tuổi, lại biến thành một lão thái ba mươi bảy tuổi. Cái uất ức này kể với ai được đây?
La Tử Vi nghĩ vậy, làm việc cũng có phần vui vẻ, hào hứng hơn, chẳng mấy chốc đã nấu xong mỡ gà, đổ đầy một cái bình sứ nhỏ.
Ừm, mỡ gà là thứ tốt, dùng để xào nấu hay ninh nước canh đều rất thơm ngon, lại là thứ gia vị giúp món ăn thêm đậm đà.
Ài… chỉ tiếc con gà mái to béo thế mà lại phải đem ra làm thịt.
La Tử Vi trong bếp vẫn còn luyến tiếc con gà mái lông sặc, nào biết đâu rằng thịt gà còn chưa kịp bỏ vào nồi thì mùi thơm từ mỡ gà đã bay khắp sân nhà họ Vân.
Sáng sớm mà mùi thơm lan tỏa khắp nơi, bảo sao hàng xóm xung quanh không nhón chân ngó đầu vào, rướn cổ hít hà, ngó nghiêng xem nhà họ Vân đang làm gì chứ?
Ai nấy đều ngạc nhiên, nghĩ thầm, “Ối trời ơi, Vân lão thái lại giở trò gì đây? Tự nhiên sáng ra thơm phức như thế là sao?”
“Vân Sơn ơi, Vân Sơn? Nương ngươi đang làm gì đấy, mà thơm thế này? Có phải làm thịt gà không? Sao lại ngửi thấy mùi thịt gà thế này?”
Nhà bên trái là nhà Trương Thanh Bách, gió lại thổi về hướng ấy, nên mùi thơm của thịt gà nồng đượm cuốn thẳng vào sân nhà Trương Thanh Bách, khiến vợ ông là Trương Hà thị không nhịn được hỏi.
Chẳng phải thấy thằng con trai Đạt Quý của Trương Hà thị cùng mấy đứa cháu nhà bên đang ngồi xổm ở chân tường ngăn với nhà họ Vân, hít hà mùi thơm mà chảy cả nước dãi hay sao?
Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Trương Hà thị cũng không khỏi chua xót.
Bên phải là nhà của Đại Trụ, vợ ông là Vương Lâm thị cũng ngửi thấy mùi thơm không kém phần thèm thuồng, liền lên tiếng góp chuyện với Trương Hà thị, gọi Vân Chu thị mà nói, “Vân Sơn à, Vân Sơn… lại đây, lại đây nào. Mau kể cho thím nghe, nương ngươi đang làm gì mà thơm vậy? Không phải là bà ấy vừa làm thịt gà đấy chứ? Ấy, mới sáng sớm mà lại làm thịt gà, có ý gì vậy?”
Vân Sơn và Vân Chu thị hai người đều cay đắng trong lòng, nhưng chẳng dám tỏ vẻ, chỉ còn cách gượng gạo đáp lời hai vị hàng xóm Trương Hà thị và Vương Lâm thị.
“Thím Thanh Bách, thím Đại Trụ, đúng… đúng vậy ạ, nương cháu vừa làm thịt gà, hiện giờ đang ở trong bếp nấu nướng ạ.”
“Sao cơ? Thật sự làm thịt gà rồi sao?” Trương Hà thị hít hà vài cái, như để thỏa mãn cái mũi rồi mới lớn tiếng kêu lên, “Ối trời ơi, bảo sao sáng sớm đã ngửi thấy mùi thịt gà, mùi thơm này đúng là thèm đến chảy nước miếng.”
Vương Lâm thị cũng thèm, nhưng trong lòng bà ta còn tò mò hơn trước hành động khác thường của bà già nhà họ Vân, liền lên tiếng đầy hàm ý hỏi Vân Chu thị, “Này, Vân Sơn à, nương ngươi chẳng phải là bình thường không Tết không lễ mà lại làm thịt gà thế này sao? Con gà mái lông sặc ấy là gà mái đẻ trứng, nương ngươi sao lại nỡ giết nó? Hay là bà ấy… bà ấy có chuyện gì không ổn à? Ôi chao, mười mấy năm làm hàng xóm với nhau, có bao giờ nghe thấy bà ấy đau ốm gì đâu. Thân thể bà ấy, chạy lên núi hái rau dại, ai đuổi theo kịp? Đến khiêng cát xây nhà, cánh đàn ông còn chẳng đọ nổi nữa là. Cớ sao lần này lại thèm thịt gà? Hay là thực sự mắc bệnh rồi?”
Giọng điệu nghi ngờ quá rõ ràng, chẳng khác nào nói trắng ra rằng, “Lão bà góa nhà họ Vân đã thất thủ, lỡ gặp bệnh vặt nào đó rồi!”
Trẻ con còn nhỏ, dạ dày còn yếu, răng cũng chưa mọc đủ, ăn gì mà thịt gà chứ? Có cho bọn chúng thì rồi cũng lọt vào miệng mấy người cha mẹ chẳng ra gì của chúng thôi!
Lại nói, ai sinh thì người đó tự lo nuôi nấng. Muốn ăn thịt gà? Thì bảo cha mẹ chúng mà lo, đừng có đến làm phiền một bà nội “hờ” như ta.
Hừ… ta đường đường đang là một cô gái hai mươi chín tuổi, lại biến thành một lão thái ba mươi bảy tuổi. Cái uất ức này kể với ai được đây?
La Tử Vi nghĩ vậy, làm việc cũng có phần vui vẻ, hào hứng hơn, chẳng mấy chốc đã nấu xong mỡ gà, đổ đầy một cái bình sứ nhỏ.
Ừm, mỡ gà là thứ tốt, dùng để xào nấu hay ninh nước canh đều rất thơm ngon, lại là thứ gia vị giúp món ăn thêm đậm đà.
Ài… chỉ tiếc con gà mái to béo thế mà lại phải đem ra làm thịt.
La Tử Vi trong bếp vẫn còn luyến tiếc con gà mái lông sặc, nào biết đâu rằng thịt gà còn chưa kịp bỏ vào nồi thì mùi thơm từ mỡ gà đã bay khắp sân nhà họ Vân.
Sáng sớm mà mùi thơm lan tỏa khắp nơi, bảo sao hàng xóm xung quanh không nhón chân ngó đầu vào, rướn cổ hít hà, ngó nghiêng xem nhà họ Vân đang làm gì chứ?
Ai nấy đều ngạc nhiên, nghĩ thầm, “Ối trời ơi, Vân lão thái lại giở trò gì đây? Tự nhiên sáng ra thơm phức như thế là sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vân Sơn ơi, Vân Sơn? Nương ngươi đang làm gì đấy, mà thơm thế này? Có phải làm thịt gà không? Sao lại ngửi thấy mùi thịt gà thế này?”
Nhà bên trái là nhà Trương Thanh Bách, gió lại thổi về hướng ấy, nên mùi thơm của thịt gà nồng đượm cuốn thẳng vào sân nhà Trương Thanh Bách, khiến vợ ông là Trương Hà thị không nhịn được hỏi.
Chẳng phải thấy thằng con trai Đạt Quý của Trương Hà thị cùng mấy đứa cháu nhà bên đang ngồi xổm ở chân tường ngăn với nhà họ Vân, hít hà mùi thơm mà chảy cả nước dãi hay sao?
Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Trương Hà thị cũng không khỏi chua xót.
Bên phải là nhà của Đại Trụ, vợ ông là Vương Lâm thị cũng ngửi thấy mùi thơm không kém phần thèm thuồng, liền lên tiếng góp chuyện với Trương Hà thị, gọi Vân Chu thị mà nói, “Vân Sơn à, Vân Sơn… lại đây, lại đây nào. Mau kể cho thím nghe, nương ngươi đang làm gì mà thơm vậy? Không phải là bà ấy vừa làm thịt gà đấy chứ? Ấy, mới sáng sớm mà lại làm thịt gà, có ý gì vậy?”
Vân Sơn và Vân Chu thị hai người đều cay đắng trong lòng, nhưng chẳng dám tỏ vẻ, chỉ còn cách gượng gạo đáp lời hai vị hàng xóm Trương Hà thị và Vương Lâm thị.
“Thím Thanh Bách, thím Đại Trụ, đúng… đúng vậy ạ, nương cháu vừa làm thịt gà, hiện giờ đang ở trong bếp nấu nướng ạ.”
“Sao cơ? Thật sự làm thịt gà rồi sao?” Trương Hà thị hít hà vài cái, như để thỏa mãn cái mũi rồi mới lớn tiếng kêu lên, “Ối trời ơi, bảo sao sáng sớm đã ngửi thấy mùi thịt gà, mùi thơm này đúng là thèm đến chảy nước miếng.”
Vương Lâm thị cũng thèm, nhưng trong lòng bà ta còn tò mò hơn trước hành động khác thường của bà già nhà họ Vân, liền lên tiếng đầy hàm ý hỏi Vân Chu thị, “Này, Vân Sơn à, nương ngươi chẳng phải là bình thường không Tết không lễ mà lại làm thịt gà thế này sao? Con gà mái lông sặc ấy là gà mái đẻ trứng, nương ngươi sao lại nỡ giết nó? Hay là bà ấy… bà ấy có chuyện gì không ổn à? Ôi chao, mười mấy năm làm hàng xóm với nhau, có bao giờ nghe thấy bà ấy đau ốm gì đâu. Thân thể bà ấy, chạy lên núi hái rau dại, ai đuổi theo kịp? Đến khiêng cát xây nhà, cánh đàn ông còn chẳng đọ nổi nữa là. Cớ sao lần này lại thèm thịt gà? Hay là thực sự mắc bệnh rồi?”
Giọng điệu nghi ngờ quá rõ ràng, chẳng khác nào nói trắng ra rằng, “Lão bà góa nhà họ Vân đã thất thủ, lỡ gặp bệnh vặt nào đó rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro