Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi

Nương Hái Về Ba...

2024-11-13 13:34:33

Có một người mẹ không biết yên phận, đúng là khiến người ta phải lo lắng mệt mỏi, Vân Hà cảm thấy vô cùng căng thẳng.

"Nương à, chuyện nấm, người đừng nghĩ đến nữa. Con nói rồi, con tuyệt đối không để nương hái đâu. Đại Cán Tử nói đúng, năm ngoái nhà Lão Lâm chẳng phải vì ăn nấm mà suýt nữa cả nhà bảy người chỉ còn lại một sao? Sáu người đấy, gần như tuyệt tự, nương có hiểu không? Chuyện này thật sự rất đáng sợ, người không thể động vào thứ đó. Nếu nương muốn ăn gì, cứ bảo con, dù phải làm đến kiệt sức con cũng sẽ lo liệu, chỉ xin người đừng động vào mấy thứ nấm đó nữa, nguy hiểm chết người!"

Cảnh tượng thảm thương của nhà Lão Lâm, những ai từng tận mắt chứng kiến vẫn còn ám ảnh đến tận bây giờ, nghĩ lại mà rùng mình.

Nhưng La Tử Vi nghĩ, nếu về bây giờ chẳng phải là phí công đến sau núi hay sao?

Cái gọi là hào quang nữ chính đâu rồi? Không thể nhặt được dược liệu quý hiếm thì hái vài cây nấm để bồi bổ gia đình cũng được chứ?

La Tử Vi quả thực cảm thấy bực bội. Giấc mơ làm giàu có lẽ là không thực tế, nhưng việc kiếm vài cây nấm để nấu canh gà cho gia đình thì vẫn cần làm. Nghĩ đến gà hầm nấm, nàng không khỏi nuốt nước miếng.

"Đại Cán Tử, các ngươi về trước đi, ta và Vân Hà sẽ đi dạo thêm chút nữa. Nhưng đừng lo, nấm có hai loại là có độc và không độc. Ta khi trước trốn loạn lạc trong núi sâu đã học được rồi. Những loại nấm đẹp thường là nấm độc, ta sẽ không hái nhầm đâu, các ngươi yên tâm. Năm ngoái nhà Lão Lâm có lẽ là vì ăn phải nấm độc đẹp mắt mà xảy ra chuyện, ta nhận ra loại này, sẽ không hái nhầm nấm độc đâu, đừng lo lắng."

Đại Cán Tử, Tiểu Toản Tử, Mãn Thương, và Mãn Đồn đều biết tính cách chua ngoa của Vân lão thái, hiểu rằng khuyên nhủ thêm chỉ tổ chuốc lấy mắng mỏ, nên họ nháy mắt ra hiệu cho Vân Hà, "Vân Nhị, khi nào thẩm hái nấm mang về, ngươi xem cái nào ăn được thì giữ, cái nào không ăn được thì vứt đi. Tính mạng quan trọng, không được xem nhẹ đâu."

Nương hái bao nhiêu, hắn vứt bấy nhiêu, thế là xong, có gì khó đâu?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vân Hà thấy ánh mắt nháy nhó của Đại Cán Tử, lập tức hiểu ra ý, gật đầu nhẹ, cảm kích nói, "Được rồi, Đại Cán Tử ca, ta hiểu rồi. Cảm ơn các huynh."

Đại Cán Tử và những người kia thấy Vân Hà hiểu ý mình liền yên tâm, nói với La Tử Vi, "Thẩm, bọn cháu đi trước đây."

Rồi cả nhóm không chờ nàng đáp, vừa lắc đầu thở dài thương cảm cho Vân Hà phải chịu đựng một lão nương "làm trò", vừa vội vã xách gà rừng, thỏ rừng xuống núi.

La Tử Vi giả vờ không để ý đến ánh mắt và lời nhắn nhủ giữa Vân Hà và Đại Cán Tử, bước tiếp về phía ngọn núi, không thèm bận tâm đến vẻ mặt bực bội của Vân Hà, nhanh chân chạy tới một gốc cây lớn có đầy nấm mọc.

Thời cổ thật tuyệt, không chỉ không khí trong lành, cảnh sắc đẹp, mà ngay cả nấm mọc cũng tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

“Vân Hà, con còn đứng đó làm gì? Mau đi kiếm mấy nắm cỏ để đan thành giỏ đựng nấm.”

Trẻ con ở núi thường biết cách đan mấy vật dụng nhỏ từ cỏ dại.

Vân Hà vốn đã bực vì nương không nghe lời khuyên, thấy nàng cười rạng rỡ khi nhìn đống nấm càng thêm khó chịu, chẳng buồn nói câu nào, bực dọc ngồi xuống một góc, bắt đầu đan giỏ cỏ.

Vừa đan, Vân Hà vừa nghĩ, ai bảo có trẻ con nghịch ngợm là phiền, hóa ra có một bà nương không yên phận cũng khiến người ta đau đầu không kém.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi

Số ký tự: 0