Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Ta, Lão Nương,...
2024-11-13 13:34:33
Sau khi La Tử Vi đe dọa xong Vân Giang thị và Hà thị, trong lòng nàng không nhịn được mà vui sướng, ôi chao, khí thế này, cái tính nóng nảy này, nàng càng ngày càng có dáng vẻ của nguyên chủ - một bà nương ác liệt. Cảm giác thật sảng khoái.
Vân Giang thị: …
Hà thị: …
Bọn họ có thể nói nương của mình quá nhỏ nhen không? Ai cũng biết bà muốn hai người họ để mắt đến đại tẩu, nếu không biết, còn tưởng rằng bà cố tình nói cho họ nghe để cảnh cáo rằng khi bà không ở nhà thì không được lén ăn vụng.
Được rồi, vừa nãy đúng là hai người họ có nhờ Vân Hà giúp để lén ăn chút đỉnh.
Vân Giang thị và Hà thị không phải loại người không biết điều, lập tức cảm thấy ngượng ngùng, đỏ mặt. Thế nên, dù nhiệm vụ nương giao cho có chút khó xử, họ lại thấy vui vẻ chấp nhận.
Canh chừng đại tẩu là việc mà họ thích làm.
“Nương, người cứ yên tâm, trong nhà chỉ có mấy người chúng con, tuyệt đối không để miếng thịt gà nào bị mất đâu. Huống chi, nếu chúng con có lỡ để lạc mắt, chẳng phải vẫn còn đại ca đó sao? Đúng không, đại ca?”
Hà thị bình thường không hay nói, nhưng hễ mở miệng là có thể đưa người ta vào thế khó.
Vì vậy, khi Vân Sơn nghe xong, khóe miệng giật giật như bị trúng phong.
Hắn biết, câu này của tam đệ muội là nói cho mình nghe, có ý rằng ngoài vợ hắn ra, không ai dám ăn vụng cả, hắn nên trông coi vợ mình cẩn thận.
La Tử Vi vừa thổi lửa, lại tỏ ra không có chuyện gì, dắt… à không, là dẫn theo Vân Hà như một vị hoàng hậu vi hành rời khỏi nhà.
Thế là, dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người dân thôn Thanh Sơn, Vân lão thái, người nổi tiếng với thói thích gây chuyện, bắt đầu đi dạo khắp thôn.
Phong thái này… nhìn sao cũng thấy Vân lão thái đang ấp ủ ý định gì đó, chuẩn bị gây rắc rối cho con cháu.
Tuy nhiên, do trước đó có màn diễn hỏng của Vân Chu thị khi mượn cháu đóng vai khổ sở không thành, người dân trong thôn không còn giữ ác cảm sâu nặng như trước khi thấy La Tử Vi nữa.
La Tử Vi chẳng thèm để ý ánh mắt phức tạp của người dân trong thôn, cứ từ sau ngõ đi ra trước ngõ, từ trước ngõ lại men theo đường ra chân núi phía sau, gặp ai cũng tươi cười chào hỏi, lời lẽ mềm mỏng dịu dàng.
Hành động đột ngột này hoàn toàn khác xa với dáng vẻ chua ngoa, hống hách thường ngày, làm người dân trong thôn không khỏi kinh ngạc đến mức hoang mang.
“Vân lão thái này bị gì? Ăn nhầm thuốc? Hay là bị ma quỷ nhập vào?”
Vân Hà đi theo bên cạnh nương mình, lúc đầu còn rất vui vẻ, nghĩ rằng đây là dấu hiệu hắn sẽ được nương coi trọng, đánh bại đại ca.
Nhưng đi một vòng, nhìn ánh mắt ngạc nhiên như gặp ma của dân làng khi thấy hai mẹ con, hắn bắt đầu cảm thấy xấu hổ, khó chịu.
Nương không được người ta ưa, là con, hắn cũng thấy mất mặt. Nếu biết thế này, hắn đã tìm cớ để thoát khỏi "vinh dự" này rồi.
"Nương… ra ngoài nãy giờ rồi, chúng ta… chúng ta về nhà được không?" Vân Hà không muốn tiếp tục mất mặt nữa.
La Tử Vi lắc đầu, “Đi thôi, qua núi sau dạo một vòng.”
Nàng phải nhanh chóng kiếm đủ ba mươi văn tiền để mở không gian sinh hoạt, về nhà thì làm gì kiếm được tiền?
“Qua… qua núi sau? Nương, chúng ta… đường núi khó đi, người đừng mệt mỏi quá. Vả lại, trời cũng sắp trưa rồi, nắng gắt, không tiện đâu.”
Vân Hà không ngờ nương lại hành động bất ngờ như vậy, hoảng sợ vội khuyên can.
Chuyện gì vậy? Kể từ khi họ lớn lên và có thể làm việc, nương hầu như không bước chân đến núi sau nữa. Hôm nay chẳng lẽ thật sự va đầu, hóa điên rồi?
Vân Giang thị: …
Hà thị: …
Bọn họ có thể nói nương của mình quá nhỏ nhen không? Ai cũng biết bà muốn hai người họ để mắt đến đại tẩu, nếu không biết, còn tưởng rằng bà cố tình nói cho họ nghe để cảnh cáo rằng khi bà không ở nhà thì không được lén ăn vụng.
Được rồi, vừa nãy đúng là hai người họ có nhờ Vân Hà giúp để lén ăn chút đỉnh.
Vân Giang thị và Hà thị không phải loại người không biết điều, lập tức cảm thấy ngượng ngùng, đỏ mặt. Thế nên, dù nhiệm vụ nương giao cho có chút khó xử, họ lại thấy vui vẻ chấp nhận.
Canh chừng đại tẩu là việc mà họ thích làm.
“Nương, người cứ yên tâm, trong nhà chỉ có mấy người chúng con, tuyệt đối không để miếng thịt gà nào bị mất đâu. Huống chi, nếu chúng con có lỡ để lạc mắt, chẳng phải vẫn còn đại ca đó sao? Đúng không, đại ca?”
Hà thị bình thường không hay nói, nhưng hễ mở miệng là có thể đưa người ta vào thế khó.
Vì vậy, khi Vân Sơn nghe xong, khóe miệng giật giật như bị trúng phong.
Hắn biết, câu này của tam đệ muội là nói cho mình nghe, có ý rằng ngoài vợ hắn ra, không ai dám ăn vụng cả, hắn nên trông coi vợ mình cẩn thận.
La Tử Vi vừa thổi lửa, lại tỏ ra không có chuyện gì, dắt… à không, là dẫn theo Vân Hà như một vị hoàng hậu vi hành rời khỏi nhà.
Thế là, dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người dân thôn Thanh Sơn, Vân lão thái, người nổi tiếng với thói thích gây chuyện, bắt đầu đi dạo khắp thôn.
Phong thái này… nhìn sao cũng thấy Vân lão thái đang ấp ủ ý định gì đó, chuẩn bị gây rắc rối cho con cháu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, do trước đó có màn diễn hỏng của Vân Chu thị khi mượn cháu đóng vai khổ sở không thành, người dân trong thôn không còn giữ ác cảm sâu nặng như trước khi thấy La Tử Vi nữa.
La Tử Vi chẳng thèm để ý ánh mắt phức tạp của người dân trong thôn, cứ từ sau ngõ đi ra trước ngõ, từ trước ngõ lại men theo đường ra chân núi phía sau, gặp ai cũng tươi cười chào hỏi, lời lẽ mềm mỏng dịu dàng.
Hành động đột ngột này hoàn toàn khác xa với dáng vẻ chua ngoa, hống hách thường ngày, làm người dân trong thôn không khỏi kinh ngạc đến mức hoang mang.
“Vân lão thái này bị gì? Ăn nhầm thuốc? Hay là bị ma quỷ nhập vào?”
Vân Hà đi theo bên cạnh nương mình, lúc đầu còn rất vui vẻ, nghĩ rằng đây là dấu hiệu hắn sẽ được nương coi trọng, đánh bại đại ca.
Nhưng đi một vòng, nhìn ánh mắt ngạc nhiên như gặp ma của dân làng khi thấy hai mẹ con, hắn bắt đầu cảm thấy xấu hổ, khó chịu.
Nương không được người ta ưa, là con, hắn cũng thấy mất mặt. Nếu biết thế này, hắn đã tìm cớ để thoát khỏi "vinh dự" này rồi.
"Nương… ra ngoài nãy giờ rồi, chúng ta… chúng ta về nhà được không?" Vân Hà không muốn tiếp tục mất mặt nữa.
La Tử Vi lắc đầu, “Đi thôi, qua núi sau dạo một vòng.”
Nàng phải nhanh chóng kiếm đủ ba mươi văn tiền để mở không gian sinh hoạt, về nhà thì làm gì kiếm được tiền?
“Qua… qua núi sau? Nương, chúng ta… đường núi khó đi, người đừng mệt mỏi quá. Vả lại, trời cũng sắp trưa rồi, nắng gắt, không tiện đâu.”
Vân Hà không ngờ nương lại hành động bất ngờ như vậy, hoảng sợ vội khuyên can.
Chuyện gì vậy? Kể từ khi họ lớn lên và có thể làm việc, nương hầu như không bước chân đến núi sau nữa. Hôm nay chẳng lẽ thật sự va đầu, hóa điên rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro