Ném đi
BTNLing
2024-07-03 13:55:57
Cuộc vui chơi của Vân Nhật Hạ diễn ra ở tại trung tâm thành phố. Quy tụ hầu như toàn các tiểu thư công tử giới thượng lưu. Tất cả đều hoà trong cuộc vui.
Vân Nhật Hạ ăn diện rất đẹp, phô trương thể hiện thân thế của cô ta. Nhưng hầu như tất cả đều tò mò khi dừng trên chiếc vòng cổ.
“Rốt cuộc cậu được kim chủ nào bao nuôi thế?”
“Trị giá chiếc vòng này tính lên tiền triệu đô, cũng không phải muốn mua là có thể mua.”
“Hơn nữa còn là hàng duy nhất.”
Vân Nhật Hạ nghe lời khen, khoé miệng kéo cao vô cùng.
Cô ta thật sự thích cái cảm giác được người người ngưỡng mộ này.
Chưa kể đến việc, nếu bước vào Nguỵ gia. Danh phận của cô ta khi kẻ khác nhìn vào đều sẽ thay đổi đáng kể.
Thời điểm bây giờ vẫn chỉ là buổi sáng, quá trưa hơn 11 giờ. Bên ngoài trời vẫn tương đối nắng.
Tại khu vực dự tiệc, một toán người mặc đồ đen bước vào. Trông rất nghiêm túc, dáng người ai nấy đều cương nghị. Đi đầu là một người đàn ông chức vị cao nhất.
“Đúng khu vực này rồi. Đi thôi.”
Người đàn ông dẫn đầu cả toán người, cứ thế xông vào nơi địa điểm ăn chơi các cậu ấm cô chiêu.
Mọi người trong buổi dự tiệc có chút nhào nháo khi thấy bọn họ.
Tất cả đội hình đứng nghiêm túc, bọn họ nhìn khắp khán phòng. Sau khi xác định mục tiêu là Vân Nhật Hạ thì liền tiến đến.
Vài người bạn bên cạnh Vân Nhật Hạ khẽ lay cô ta, rồi chỉ về phía người cầm đầu.
“Nhìn kìa, người đàn ông đó đang đi về hướng cậu. Chẳng lẽ đó là kim chủ của cậu.”
Vân Nhật Hạ nhìn vào những người đang tiến đến hướng cô ta, trong khi chưa kịp hiểu chuyện gì. Người cầm đầu liền bước thẳng đến chỗ Vân Nhật Hạ, thẳng tay giật Thiên Chi Vũ trên cổ cô ta xuống.
“Món vật này, từ giờ không thuộc quyền sở hữu của cô nữa. Vật trao nhầm người.”
Nhầm người? Chuyện gì đang diễn ra vậy.
Vân Nhật Hạ chưa kịp thích nghi, nhưng với bản tính tự cho bản thân mình là đúng như cô ta đương nhiên không hài lòng. Thế là Vân Nhật Hạ bắt đầu giãy nảy lên.
“Món đồ này là của tôi, dựa vào đâu các người lấy.”
Người cầm đầu nhìn chiếc vòng cổ, bắt đầu đeo găng tay đen vào. Cẩn thận đưa cho những người phía sau. Tất cả bọn họ đều đang làm sạch khi lấy nước sát khuẩn lẫn dụng cụ làm mới. Xong xuôi lần nữa đặt vào chiếc hộp như mới.
Vân Nhật Hạ đối với sự việc đó càng thêm tức giận.
“Tôi hỏi sao các người không trả lời, các người có biết tôi là ai không?”
Người cầm đầu lúc này mới ra lệnh cho những người còn lại rời đi, lần nữa hướng ánh mắt lạnh nhạt sang phía Vân Nhật Hạ.
“Cô là ai?”
Giọng nói cất lên, hết sức dửng dưng. Lần nữa, người đàn ông tay đưa đến một bản giấy chứng nhận.
“Món đồ này dành duy nhất cho người phụ nữ của ông chủ chúng tôi. Chỉ là trong quá trình giao đến thì gặp một chút bất trắc khi nhầm người. Nếu cô vẫn cố chấp muốn lấy món đồ không thuộc về mình, mời lên toà làm việc.”
Dứt câu, người đàn ông cũng rời đi.
Vân Nhật Hạ cứng họng, bàn tay siết chặt. Lần nữa nhìn sang đám bạn của cô ta. Tình cảnh này thật không biết cư xử như thế nào mới đúng.
Những người bạn Vân Nhật Hạ ban nãy còn vây quanh cô ta, nháy mắt liền trở nên khinh bỉ lật mặt.
“Ra là không phải đồ của mình mà vẫn lấy à? Nhật Hạ à, cô đúng thật là mặt dày.”
Vân Nhật Hạ siết chặt nắm tay, vội vàng cầm theo chiếc túi xách rời khỏi buổi tiệc.
Trao nhầm người là sao?
Cảm giác cô ta càng lúc càng bất an.
Vừa bước vào xe, Vân Nhật Hạ lập tức bật điện thoại, tìm kiếm tin nhắn của Trạch Vũ mà gửi qua.
Nhưng cô ta vừa định nhắn, phía bên kia Trạch Vũ đã gửi tin nhắn đến.
“Chiều nay ngài Nguỵ sẽ đến Vân gia làm rõ việc. Cảm phiền Vân tiểu thư cũng có mặt.”
Tin nhắn này, có ý gì đây?
…
Tại tập đoàn Shine, vẫn là những người ban nãy. Tất cả đứng xếp hàng cương nghị trước sảnh.
Người đàn ông đứng đầu cẩn trọng đưa chiếc hộp về hướng Trạch Vũ.
Trạch Vũ nhìn món đồ, gật đầu hài lòng. Sau đó mang trở lên văn phòng chủ tịch.
Ngụy Kính Dụ lúc này vẫn đang làm việc, cho đến khi Trạch Vũ mở cửa bước vào. Cẩn thận đặt chiếc hộp lên bàn.
“Đã lấy lại món đồ thưa ngài.”
Nguỵ Kính Dụ một tay kí văn kiện, tầm mắt không ngẩng lên.
“Ném đi.”
Ném đi?
Trạch Vũ nhất thời ngạc nhiên, nhưng cậu không trái lời. Cầm theo chiếc hộp thẳng tay ném vào thùng rác.
Báu vật Thiên Chi Vũ mua bằng tiền tỉ, vậy mà chủ tịch bảo ném là ném. Chẳng khác nào đồ vật Vân Nhật Hạ xài qua đều như cỏ rác vậy.
Thật không hiểu suy nghĩ này.
Thôi thì chúc cho người nào thu gom rác, sẽ phát hiện ra món đồ này. Như thế cứ một bước mà lên mây.
Ngụy Kính Dụ phê duyệt tài liệu, nhưng chữ kí vừa được nửa, cây bút đã hết mực. Người đàn ông nhíu chặt mày.
Trời khi này vẫn còn nắng, thời điểm vào giữa trưa.
Vân Nhật Hạ ăn diện rất đẹp, phô trương thể hiện thân thế của cô ta. Nhưng hầu như tất cả đều tò mò khi dừng trên chiếc vòng cổ.
“Rốt cuộc cậu được kim chủ nào bao nuôi thế?”
“Trị giá chiếc vòng này tính lên tiền triệu đô, cũng không phải muốn mua là có thể mua.”
“Hơn nữa còn là hàng duy nhất.”
Vân Nhật Hạ nghe lời khen, khoé miệng kéo cao vô cùng.
Cô ta thật sự thích cái cảm giác được người người ngưỡng mộ này.
Chưa kể đến việc, nếu bước vào Nguỵ gia. Danh phận của cô ta khi kẻ khác nhìn vào đều sẽ thay đổi đáng kể.
Thời điểm bây giờ vẫn chỉ là buổi sáng, quá trưa hơn 11 giờ. Bên ngoài trời vẫn tương đối nắng.
Tại khu vực dự tiệc, một toán người mặc đồ đen bước vào. Trông rất nghiêm túc, dáng người ai nấy đều cương nghị. Đi đầu là một người đàn ông chức vị cao nhất.
“Đúng khu vực này rồi. Đi thôi.”
Người đàn ông dẫn đầu cả toán người, cứ thế xông vào nơi địa điểm ăn chơi các cậu ấm cô chiêu.
Mọi người trong buổi dự tiệc có chút nhào nháo khi thấy bọn họ.
Tất cả đội hình đứng nghiêm túc, bọn họ nhìn khắp khán phòng. Sau khi xác định mục tiêu là Vân Nhật Hạ thì liền tiến đến.
Vài người bạn bên cạnh Vân Nhật Hạ khẽ lay cô ta, rồi chỉ về phía người cầm đầu.
“Nhìn kìa, người đàn ông đó đang đi về hướng cậu. Chẳng lẽ đó là kim chủ của cậu.”
Vân Nhật Hạ nhìn vào những người đang tiến đến hướng cô ta, trong khi chưa kịp hiểu chuyện gì. Người cầm đầu liền bước thẳng đến chỗ Vân Nhật Hạ, thẳng tay giật Thiên Chi Vũ trên cổ cô ta xuống.
“Món vật này, từ giờ không thuộc quyền sở hữu của cô nữa. Vật trao nhầm người.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhầm người? Chuyện gì đang diễn ra vậy.
Vân Nhật Hạ chưa kịp thích nghi, nhưng với bản tính tự cho bản thân mình là đúng như cô ta đương nhiên không hài lòng. Thế là Vân Nhật Hạ bắt đầu giãy nảy lên.
“Món đồ này là của tôi, dựa vào đâu các người lấy.”
Người cầm đầu nhìn chiếc vòng cổ, bắt đầu đeo găng tay đen vào. Cẩn thận đưa cho những người phía sau. Tất cả bọn họ đều đang làm sạch khi lấy nước sát khuẩn lẫn dụng cụ làm mới. Xong xuôi lần nữa đặt vào chiếc hộp như mới.
Vân Nhật Hạ đối với sự việc đó càng thêm tức giận.
“Tôi hỏi sao các người không trả lời, các người có biết tôi là ai không?”
Người cầm đầu lúc này mới ra lệnh cho những người còn lại rời đi, lần nữa hướng ánh mắt lạnh nhạt sang phía Vân Nhật Hạ.
“Cô là ai?”
Giọng nói cất lên, hết sức dửng dưng. Lần nữa, người đàn ông tay đưa đến một bản giấy chứng nhận.
“Món đồ này dành duy nhất cho người phụ nữ của ông chủ chúng tôi. Chỉ là trong quá trình giao đến thì gặp một chút bất trắc khi nhầm người. Nếu cô vẫn cố chấp muốn lấy món đồ không thuộc về mình, mời lên toà làm việc.”
Dứt câu, người đàn ông cũng rời đi.
Vân Nhật Hạ cứng họng, bàn tay siết chặt. Lần nữa nhìn sang đám bạn của cô ta. Tình cảnh này thật không biết cư xử như thế nào mới đúng.
Những người bạn Vân Nhật Hạ ban nãy còn vây quanh cô ta, nháy mắt liền trở nên khinh bỉ lật mặt.
“Ra là không phải đồ của mình mà vẫn lấy à? Nhật Hạ à, cô đúng thật là mặt dày.”
Vân Nhật Hạ siết chặt nắm tay, vội vàng cầm theo chiếc túi xách rời khỏi buổi tiệc.
Trao nhầm người là sao?
Cảm giác cô ta càng lúc càng bất an.
Vừa bước vào xe, Vân Nhật Hạ lập tức bật điện thoại, tìm kiếm tin nhắn của Trạch Vũ mà gửi qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cô ta vừa định nhắn, phía bên kia Trạch Vũ đã gửi tin nhắn đến.
“Chiều nay ngài Nguỵ sẽ đến Vân gia làm rõ việc. Cảm phiền Vân tiểu thư cũng có mặt.”
Tin nhắn này, có ý gì đây?
…
Tại tập đoàn Shine, vẫn là những người ban nãy. Tất cả đứng xếp hàng cương nghị trước sảnh.
Người đàn ông đứng đầu cẩn trọng đưa chiếc hộp về hướng Trạch Vũ.
Trạch Vũ nhìn món đồ, gật đầu hài lòng. Sau đó mang trở lên văn phòng chủ tịch.
Ngụy Kính Dụ lúc này vẫn đang làm việc, cho đến khi Trạch Vũ mở cửa bước vào. Cẩn thận đặt chiếc hộp lên bàn.
“Đã lấy lại món đồ thưa ngài.”
Nguỵ Kính Dụ một tay kí văn kiện, tầm mắt không ngẩng lên.
“Ném đi.”
Ném đi?
Trạch Vũ nhất thời ngạc nhiên, nhưng cậu không trái lời. Cầm theo chiếc hộp thẳng tay ném vào thùng rác.
Báu vật Thiên Chi Vũ mua bằng tiền tỉ, vậy mà chủ tịch bảo ném là ném. Chẳng khác nào đồ vật Vân Nhật Hạ xài qua đều như cỏ rác vậy.
Thật không hiểu suy nghĩ này.
Thôi thì chúc cho người nào thu gom rác, sẽ phát hiện ra món đồ này. Như thế cứ một bước mà lên mây.
Ngụy Kính Dụ phê duyệt tài liệu, nhưng chữ kí vừa được nửa, cây bút đã hết mực. Người đàn ông nhíu chặt mày.
Trời khi này vẫn còn nắng, thời điểm vào giữa trưa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro