Chương 7
Vệ Vũ
2025-02-23 06:00:33
Tất cả mọi người đều mong chờ Phó Tâm Nhã thẳng tay vả mặt tôi. Và đúng như họ mong đợi, Phó Tâm Nhã vừa vào đã tung ra một đòn phủ đầu mạnh mẽ. "Vân Hòa, con là tiểu thư danh giá, là viên ngọc quý trên tay ba mẹ. Đừng ăn những thứ kém đẳng cấp này." Cô ta trực tiếp cầm lấy bát của Kỷ Vân Hòa, đem phần cháo rau, trứng ốp la và bánh bao nhỏ trong đó đổ thẳng vào thùng rác. "Vân Hòa, mẹ sẽ tự tay nấu ăn cho con." Phó Tâm Nhã vẫy tay một cái, bảo mẫu đi theo cô ta lập tức bày hàng loạt nguyên liệu đắt đỏ lên bếp. Sau đó, cô ta quay lại nhìn tôi, lạnh lùng nói: "Đây là lúc mẹ con đoàn tụ, người ngoài như cô còn ở đây làm gì?" Tâm trạng tôi vẫn rất bình thản. Trong khóa đào tạo nghề nghiệp, đương nhiên đã có bài học về "Cách xử lý khi gặp mẹ ruột của đứa trẻ". Nguyên tắc là: - Không đối đầu trực tiếp. - Dành không gian cho mẹ ruột và con cái. - Nếu mẹ ruột có hành động gây hại cho đứa trẻ, cần lập tức can thiệp. Phó Tâm Nhã chẳng qua chỉ muốn nấu bữa sáng cho con gái mình, tất nhiên tôi phải tôn trọng cô ta. Vừa hay, Cố Tiểu Phong và Trình Khả Khả đã ăn xong, tôi liền dẫn hai đứa sang phòng khác. Sau khi hướng dẫn hai đứa làm bài tập, cùng ăn trưa xong, tôi dỗ hai đứa ngủ trưa. Cố Tiểu Phong nhanh chóng ngủ say, nhưng Trình Khả Khả thì vẫn mở to mắt. Tôi ghé sát lại, nhẹ nhàng vỗ về cô bé. Trình Khả Khả quay sang nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời. "Cô giáo Tiểu Thẩm, em cảm thấy…" Giọng cô bé rất nhỏ, tôi phải ghé sát tai lại gần. "Em cảm thấy mẹ của Kỷ Vân Hòa, không thực sự yêu cậu ấy." Tôi khựng lại. "Em đâu có quen mẹ của Vân Hòa, sao lại nói vậy?" Tôi cười cười. "Được rồi, mau ngủ đi." "Thật mà." Trình Khả Khả ngoan cố nói: "Yêu thật sự và diễn kịch yêu thương, khác nhau rất nhiều. Em có thể phân biệt được." Lòng tôi khẽ rung lên, tự dưng có một dự cảm bất an. Và gần như chỉ vài phút sau, linh cảm đó đã trở thành sự thật. Bên dưới vang lên tiếng xe cấp cứu. Đạo diễn hốt hoảng đẩy cửa xông vào. "Cô Thẩm, Kỷ Vân Hòa xảy ra chuyện rồi, cô có thể xuống xem không…" 08. Kỷ Vân Hòa được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện trước. Chiếc xe theo sau chở tôi và Kỷ Từ. Sáng nay, Kỷ Từ rời đoàn làm phim để tham dự một cuộc họp cổ đông quan trọng. Khi anh ta vội vã quay lại để gặp Phó Tâm Nhã và Kỷ Vân Hòa, anh ta lại thấy nhân viên chương trình cõng con gái mình ra ngoài. Sắc mặt anh ta tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra bên thái dương, hai bàn tay không ngừng siết lại. Tôi cũng rất lo lắng, nhưng vẫn nhắc nhở anh ta: "Kỷ tiên sinh, trong tình huống này, phụ huynh phải giữ bình tĩnh." Kỷ Từ đưa tay ra, nắm chặt cánh tay tôi, như thể bám vào một cọng rơm cứu mạng. Nếu là ngày thường, tôi chắc chắn sẽ lập tức rút tay lại. Nhưng lúc này, nếu nắm tay tôi có thể giúp anh ta ổn định, thì cứ để anh ta nắm đi. Đến bệnh viện, cánh tay tôi đã tím bầm. Tôi không bận tâm đến đau đớn, lập tức chạy đến cửa phòng cấp cứu. Phó Tâm Nhã đang khóc nức nở. Sự kiêu hãnh của một thiên kim hào môn đã biến mất hoàn toàn, cô ta sụt sịt, nước mắt nước mũi giàn giụa. "Sao lại thế này… Sao lại thế này…" Kỷ Từ lao đến, tóm chặt lấy Phó Tâm Nhã. "Cô đã cho Vân Hòa ăn cái gì?!" Phó Tâm Nhã điên cuồng lắc đầu: "Tôi không biết… Tôi không biết… Tất cả đều là nguyên liệu tốt nhất, tôi không làm gì sai cả…" Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3 Lửa giận bùng lên trong lòng tôi. Là mẹ ruột, mà cô ta lại không biết con mình dị ứng cái gì sao? Nếu biết trước thế này, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ta nấu ăn cho con bé. Có những người, được làm cha mẹ chính là bất hạnh của đứa trẻ. Bác sĩ hét lên, cố gắng lấn át tiếng khóc của Phó Tâm Nhã: "Phụ huynh, hãy bình tĩnh! Chúng tôi cần danh sách dị ứng của bé!" Kỷ Từ và Phó Tâm Nhã đều sững sờ, hoàn toàn không biết con gái mình dị ứng với gì. Tôi bước lên phía trước. "Dị ứng với xoài, dứa, tôm…" Tôi trơn tru liệt kê danh sách. Khóe mắt tôi liếc thấy ánh mắt của Kỷ Từ nhìn tôi, dường như có gì đó đang thay đổi.
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3 Lửa giận bùng lên trong lòng tôi. Là mẹ ruột, mà cô ta lại không biết con mình dị ứng cái gì sao? Nếu biết trước thế này, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ta nấu ăn cho con bé. Có những người, được làm cha mẹ chính là bất hạnh của đứa trẻ. Bác sĩ hét lên, cố gắng lấn át tiếng khóc của Phó Tâm Nhã: "Phụ huynh, hãy bình tĩnh! Chúng tôi cần danh sách dị ứng của bé!" Kỷ Từ và Phó Tâm Nhã đều sững sờ, hoàn toàn không biết con gái mình dị ứng với gì. Tôi bước lên phía trước. "Dị ứng với xoài, dứa, tôm…" Tôi trơn tru liệt kê danh sách. Khóe mắt tôi liếc thấy ánh mắt của Kỷ Từ nhìn tôi, dường như có gì đó đang thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro