Mẹ Kế Hào Môn Cá Mặn Trở Nên Nổi Tiếng Trong Show Thiếu Nhi
Chương 30
Đấu Phát Đa Đa
2024-09-06 20:24:22
Có lẽ là duy trì quan hệ vợ chồng giả dối, Bạc Tiệm gật đầu chào cô, Mạnh Vãn đáp lại bằng một nụ cười.
Ngay khi Mạnh Vãn chuẩn bị lén lút trở về phòng, Bạc Tinh Tinh gọi cô lại.
Bạc Tinh Tinh nhảy xuống từ trong lòng Bạc Tiệm, chạy đến trước mặt Mạnh Vãn nắm tay Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn bị Bạc Tinh Tinh dắt tới bên cạnh Bạc Tiệm, Bạc Tinh Tinh hưng phấn nói: "Ba, ba có xem chương trình của chúng con không, con và mẹ đi chơi đó.”
Bạc Tiệm giương mắt, ngược lại có chút kinh ngạc khi Bạc Tinh Tinh gọi Mạnh Vãn là mẹ.
Mạnh Vãn giật giật khóe miệng, mặt ngoài không gợn sóng, nhưng kì thực rất muốn chạy trốn.
Bạc Tiệm hỏi: "Hai người chơi vui vẻ không?”
“Vui lắm!” Bạc Tinh Tinh nói nhiều hơn khi ở bên cạnh Bạc Tiệm, “Ở đó rất vui, con còn học nhảy nữa.”
“Giỏi quá, là điệu nhảy gì vậy?” Bạc Tiệm tiếp tục hỏi theo lời cậu bé.
Bạc Tinh Tinh quay đầu về phía Mạnh Vãn: "Là mẹ dạy con đó.”
Bạc Tiệm quay đầu về phía Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn cảm thấy ngượng ngùng, cười gượng: “Chỉ là vài bước nhảy đơn giản thôi.”
Bạc Tinh Tinh tràn đầy hứng thú, định biểu diễn ngay trên sàn nhà.
Cậu bé còn dùng ánh mắt ra hiệu Mạnh Vãn bật nhạc cho cậu bé.
Mạnh Vãn làm theo, khúc nhạc dạo vừa vang lên, Bạc Tinh Tinh càng thêm tự tin, biểu diễn một đoạn ngắn ngay trước mặt Bạc Tiệm.
Nhịp điệu mạnh mẽ khiến Bạc Tiệm ngạc nhiên, anh nhìn Mạnh Vãn, Mạnh Vãn còn nhìn thấy một chút bất ngờ trong ánh mắt đó.
Màn biểu diễn của Bạc Tinh Tinh kết thúc, rất tự giác chen vào lòng Bạc Tiệm, hết sức chờ mong hỏi: "Ba, con nhảy thế nào?
Bạc Tiệm xoa xoa đầu Bạc Tinh Tinh, mặt không đổi sắc nói: "Tốt lắm, con có muốn tiếp tục học không? Nếu muốn, ba sẽ thuê thầy dạy.”
Bạc Tinh Tinh gật gật đầu.
Bạc Tiệm đứng dậy trước: "Đói bụng chưa, đầu bếp đã nấu cơm xong, đang chờ hai người đấy.”
Trên bàn cơm, Bạc Tiệm ngồi ở vị trí chính, Mạnh Vãn và Bạc Tinh Tinh ngồi hai bên anh.
Ban đầu Mạnh Vãn còn có vài phần không được tự nhiên, nhưng sau khi món ăn được mang lên thì vài phần không được tự nhiên lập tức tan thành mây khói.
Đầu bếp đã mấy ngày không nấu cơm, lần này nấu với tất cả sự tận tâm, làm Mạnh Vãn ăn rất hạnh phúc, nhìn Bạc Tinh Tinh, cậu bé cũng ăn thêm mấy bát cơm.
Tướng ăn của hai người bọn họ quả thực giống nhau như đúc, khiến Bạc Tiệm phải liếc nhìn liên tục, anh có lẽ đang tự hỏi sao con trai mình, vốn là một đứa bé lịch thiệp, sao lại trở nên gần gũi với cuộc sống thế này sau khi chỉ tham gia một chương trình.
Mạnh Vãn nhận ra điều đó, cảm thấy hơi ngại, nhưng nhanh chóng lại tiếp tục tập trung vào bữa ăn.
Sau khi cơm no rượu say, Mạnh Vãn trở về phòng, sau khi nhìn lại cô liền chú ý tới một số thứ khác.
Mạnh Vãn và Bạc Tiệm không ở cùng một phòng, phòng này hoàn toàn mang dấu ấn của Mạnh Vãn, thậm chí tủ quần áo cũng toàn là đồ của cô.
Ngay khi Mạnh Vãn chuẩn bị lén lút trở về phòng, Bạc Tinh Tinh gọi cô lại.
Bạc Tinh Tinh nhảy xuống từ trong lòng Bạc Tiệm, chạy đến trước mặt Mạnh Vãn nắm tay Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn bị Bạc Tinh Tinh dắt tới bên cạnh Bạc Tiệm, Bạc Tinh Tinh hưng phấn nói: "Ba, ba có xem chương trình của chúng con không, con và mẹ đi chơi đó.”
Bạc Tiệm giương mắt, ngược lại có chút kinh ngạc khi Bạc Tinh Tinh gọi Mạnh Vãn là mẹ.
Mạnh Vãn giật giật khóe miệng, mặt ngoài không gợn sóng, nhưng kì thực rất muốn chạy trốn.
Bạc Tiệm hỏi: "Hai người chơi vui vẻ không?”
“Vui lắm!” Bạc Tinh Tinh nói nhiều hơn khi ở bên cạnh Bạc Tiệm, “Ở đó rất vui, con còn học nhảy nữa.”
“Giỏi quá, là điệu nhảy gì vậy?” Bạc Tiệm tiếp tục hỏi theo lời cậu bé.
Bạc Tinh Tinh quay đầu về phía Mạnh Vãn: "Là mẹ dạy con đó.”
Bạc Tiệm quay đầu về phía Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn cảm thấy ngượng ngùng, cười gượng: “Chỉ là vài bước nhảy đơn giản thôi.”
Bạc Tinh Tinh tràn đầy hứng thú, định biểu diễn ngay trên sàn nhà.
Cậu bé còn dùng ánh mắt ra hiệu Mạnh Vãn bật nhạc cho cậu bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Vãn làm theo, khúc nhạc dạo vừa vang lên, Bạc Tinh Tinh càng thêm tự tin, biểu diễn một đoạn ngắn ngay trước mặt Bạc Tiệm.
Nhịp điệu mạnh mẽ khiến Bạc Tiệm ngạc nhiên, anh nhìn Mạnh Vãn, Mạnh Vãn còn nhìn thấy một chút bất ngờ trong ánh mắt đó.
Màn biểu diễn của Bạc Tinh Tinh kết thúc, rất tự giác chen vào lòng Bạc Tiệm, hết sức chờ mong hỏi: "Ba, con nhảy thế nào?
Bạc Tiệm xoa xoa đầu Bạc Tinh Tinh, mặt không đổi sắc nói: "Tốt lắm, con có muốn tiếp tục học không? Nếu muốn, ba sẽ thuê thầy dạy.”
Bạc Tinh Tinh gật gật đầu.
Bạc Tiệm đứng dậy trước: "Đói bụng chưa, đầu bếp đã nấu cơm xong, đang chờ hai người đấy.”
Trên bàn cơm, Bạc Tiệm ngồi ở vị trí chính, Mạnh Vãn và Bạc Tinh Tinh ngồi hai bên anh.
Ban đầu Mạnh Vãn còn có vài phần không được tự nhiên, nhưng sau khi món ăn được mang lên thì vài phần không được tự nhiên lập tức tan thành mây khói.
Đầu bếp đã mấy ngày không nấu cơm, lần này nấu với tất cả sự tận tâm, làm Mạnh Vãn ăn rất hạnh phúc, nhìn Bạc Tinh Tinh, cậu bé cũng ăn thêm mấy bát cơm.
Tướng ăn của hai người bọn họ quả thực giống nhau như đúc, khiến Bạc Tiệm phải liếc nhìn liên tục, anh có lẽ đang tự hỏi sao con trai mình, vốn là một đứa bé lịch thiệp, sao lại trở nên gần gũi với cuộc sống thế này sau khi chỉ tham gia một chương trình.
Mạnh Vãn nhận ra điều đó, cảm thấy hơi ngại, nhưng nhanh chóng lại tiếp tục tập trung vào bữa ăn.
Sau khi cơm no rượu say, Mạnh Vãn trở về phòng, sau khi nhìn lại cô liền chú ý tới một số thứ khác.
Mạnh Vãn và Bạc Tiệm không ở cùng một phòng, phòng này hoàn toàn mang dấu ấn của Mạnh Vãn, thậm chí tủ quần áo cũng toàn là đồ của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro