Mẹ Kế Hào Môn Cá Mặn Trở Nên Nổi Tiếng Trong Show Thiếu Nhi
Chương 35
Đấu Phát Đa Đa
2024-09-06 20:24:22
Vừa vặn lúc này có người đến gõ cửa, Mạnh Vãn mở cửa, là Bạc Tiệm, trên tay anh cầm điện thoại di động, cũng là nói chuyện này.
Mạnh Vãn nói: "Không có việc gì, chỉ là vài tài khoản marketing bịa đặt, tôi sẽ nhờ công ty quản lý gửi thông báo luật sư.”
Bạc Tiệm gật đầu, lại nói: “Cần gì cứ nói với tôi.”
Sáng hôm sau, Mạnh Vãn bị báo thức gọi dậy, xuống lầu thấy Bạc Tiệm và Bạc Tinh Tinh đều đã dậy.
Bạc Tinh Tinh đã ăn sáng và đang xem Ultraman, còn Bạc Tiệm thì đang bận rộn trước lò nướng.
Sáng nay ăn mì, đoán chừng cũng là do Bạc Tiệm làm, Mạnh Vãn thật lòng cảm thấy mình dính ánh sáng của Bạc Tinh Tinh, bữa ăn của cô chắc chắn đều do Bạc Tiệm nấu cho Bạc Tinh Tinh rồi tiện tay làm.
Cô đang ăn, thì nhìn thấy Bạc Tiệm lấy ra một chiếc hộp sắt màu bạc quen thuộc, đựng những chiếc bánh quy đã nướng vào hộp.
Sau đó Bạc Tiệm thu dọn phòng bếp xong, cởi tạp dề ra, bước ra khỏi phòng bếp.
Mạnh Vãn vừa uống canh vừa cảm thán nói, Bạc Tiệm làm tổng giám đốc thật sự là đáng tiếc, kỹ năng nấu nướng này nếu làm nội trợ, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tranh giành.
Chờ cô ăn xong, Bạc Tiệm vừa vặn đẩy cửa rời đi, Bạc Tiệm ở nhà hai ngày lại phải đi công tác.
Làm tổng giám đốc cũng không dễ dàng, thỉnh thoảng phải đi công tác, còn phải dậy thật sớm.
Mạnh Vãn ngồi trên ghế sofa, ánh mắt chuyển đến chiếc hộp sắt trong tay Bạc Tinh Tinh.
Cô thử mở miệng: "Ba đã làm gì cho con vậy?”
Bạc Tinh Tinh ngây thơ mở hộp sắt cho Mạnh Vãn xem: "Là bánh bích quy nha.”
Là loại bánh quy vị socola mà Mạnh Vãn thích nhất, còn có cả hạt socola rắc lên, ngửi mùi đã thấy hấp dẫn.
Mạnh Vãn hít sâu một hơi, mặc dù cô muốn ăn nhưng cũng sẽ không tranh giành thức ăn với một đứa trẻ, cô tiếc nuối nói: "Vậy con có muốn mang đi ghi hình không?”
Bạc Tinh Tinh gật gật đầu, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi," Cậu bé cầm lấy một cái hộp khác đặt trên bàn: "Đây là ba chuẩn bị cho mẹ.”
Chiếc hộp này không phải là hộp sắt, ban đầu Mạnh Vãn không để ý, ai ngờ mở ra bên trong lại đầy bánh quy, cũng là vị socola.
Mạnh Vãn ôm bình sắt vô cùng cảm động, xem ra Bạc Tiệm này cũng không lạnh lùng vô tình như trong nguyên tác khắc họa, anh vẫn có chút tình người.
Tâm tình Mạnh Vãn rất tốt: "Đi thôi, chúng ta cũng xuất phát ra sân bay.”
Vé máy bay đã được chương trình chuẩn bị sẵn, nhóm Đan Vân lần này không xuất phát từ Bắc Kinh nên Mạnh Vãn chỉ gặp mẹ con Trương Tình Tình.
Không có camera, cô ta vẫn là trước sau như một coi thường cô, Mạnh Vãn cũng lười chào hỏi.
Chuyến đi không có chuyện gì cho đến khi họ đến đích.
Nhưng Mạnh Vãn vừa mới lộ diện, màn hình bình luận trong phòng truyền hình trực tiếp của cô đã rơi vào tay giặc.
[Mạnh Vãn có thể giải thích một chút được không, người đến công viên trò chơi hẹn hò với cô rốt cuộc là ai vậy?]
Mạnh Vãn nói: "Không có việc gì, chỉ là vài tài khoản marketing bịa đặt, tôi sẽ nhờ công ty quản lý gửi thông báo luật sư.”
Bạc Tiệm gật đầu, lại nói: “Cần gì cứ nói với tôi.”
Sáng hôm sau, Mạnh Vãn bị báo thức gọi dậy, xuống lầu thấy Bạc Tiệm và Bạc Tinh Tinh đều đã dậy.
Bạc Tinh Tinh đã ăn sáng và đang xem Ultraman, còn Bạc Tiệm thì đang bận rộn trước lò nướng.
Sáng nay ăn mì, đoán chừng cũng là do Bạc Tiệm làm, Mạnh Vãn thật lòng cảm thấy mình dính ánh sáng của Bạc Tinh Tinh, bữa ăn của cô chắc chắn đều do Bạc Tiệm nấu cho Bạc Tinh Tinh rồi tiện tay làm.
Cô đang ăn, thì nhìn thấy Bạc Tiệm lấy ra một chiếc hộp sắt màu bạc quen thuộc, đựng những chiếc bánh quy đã nướng vào hộp.
Sau đó Bạc Tiệm thu dọn phòng bếp xong, cởi tạp dề ra, bước ra khỏi phòng bếp.
Mạnh Vãn vừa uống canh vừa cảm thán nói, Bạc Tiệm làm tổng giám đốc thật sự là đáng tiếc, kỹ năng nấu nướng này nếu làm nội trợ, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tranh giành.
Chờ cô ăn xong, Bạc Tiệm vừa vặn đẩy cửa rời đi, Bạc Tiệm ở nhà hai ngày lại phải đi công tác.
Làm tổng giám đốc cũng không dễ dàng, thỉnh thoảng phải đi công tác, còn phải dậy thật sớm.
Mạnh Vãn ngồi trên ghế sofa, ánh mắt chuyển đến chiếc hộp sắt trong tay Bạc Tinh Tinh.
Cô thử mở miệng: "Ba đã làm gì cho con vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạc Tinh Tinh ngây thơ mở hộp sắt cho Mạnh Vãn xem: "Là bánh bích quy nha.”
Là loại bánh quy vị socola mà Mạnh Vãn thích nhất, còn có cả hạt socola rắc lên, ngửi mùi đã thấy hấp dẫn.
Mạnh Vãn hít sâu một hơi, mặc dù cô muốn ăn nhưng cũng sẽ không tranh giành thức ăn với một đứa trẻ, cô tiếc nuối nói: "Vậy con có muốn mang đi ghi hình không?”
Bạc Tinh Tinh gật gật đầu, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi," Cậu bé cầm lấy một cái hộp khác đặt trên bàn: "Đây là ba chuẩn bị cho mẹ.”
Chiếc hộp này không phải là hộp sắt, ban đầu Mạnh Vãn không để ý, ai ngờ mở ra bên trong lại đầy bánh quy, cũng là vị socola.
Mạnh Vãn ôm bình sắt vô cùng cảm động, xem ra Bạc Tiệm này cũng không lạnh lùng vô tình như trong nguyên tác khắc họa, anh vẫn có chút tình người.
Tâm tình Mạnh Vãn rất tốt: "Đi thôi, chúng ta cũng xuất phát ra sân bay.”
Vé máy bay đã được chương trình chuẩn bị sẵn, nhóm Đan Vân lần này không xuất phát từ Bắc Kinh nên Mạnh Vãn chỉ gặp mẹ con Trương Tình Tình.
Không có camera, cô ta vẫn là trước sau như một coi thường cô, Mạnh Vãn cũng lười chào hỏi.
Chuyến đi không có chuyện gì cho đến khi họ đến đích.
Nhưng Mạnh Vãn vừa mới lộ diện, màn hình bình luận trong phòng truyền hình trực tiếp của cô đã rơi vào tay giặc.
[Mạnh Vãn có thể giải thích một chút được không, người đến công viên trò chơi hẹn hò với cô rốt cuộc là ai vậy?]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro