Mẹ Kế Hào Môn Cá Mặn Trở Nên Nổi Tiếng Trong Show Thiếu Nhi
Chương 50
Đấu Phát Đa Đa
2024-09-06 20:24:22
Trong khi các khách mời than thở hoặc trách móc chương trình, Mạnh Vãn nhìn thấy trưởng thôn đang trốn sau nhân viên công tác.
Trưởng thôn cười đến có chút xấu hổ: "Đã nói hôm nay để cho các mẹ cùng các bảo bối tự do phát huy cho các con chơi một ngày mà.”
Mạnh Vãn hơi ngán ngẩm nói: "Phúc này nhường cho anh đấy, anh có muốn không."
Đối diện với năm bà mẹ và năm đứa trẻ, mười đôi mắt sáng ngời, trưởng thôn ho khẽ một tiếng: "Thế này đi, chúng ta sẽ chơi một trò chơi, ai thắng sẽ nhận được nồi và diêm từ chương trình."
Đan Vân không chút lưu tình vạch trần: "Các ngươi có phải muốn nhìn chúng ta chịu đói hay không.”
Thôn trưởng xấu hổ cười cười, Trương Tình Tình thúc giục thôn trưởng chuyển sang phần tiếp theo: "Thôn trưởng, là trò chơi gì vậy, chúng tôi đều đói bụng, anh cũng đừng thừa nước đục thả câu.”
"Thực ra rất đơn giản," Trưởng thôn nói: "Thấy khu đất cát này không, cái nồi được chôn dưới cát, ai tìm thấy trước thì cái nồi đó là của người đó, diêm cũng sẽ được tặng kèm."
Lập tức, tiếng than thở vang lên, Mạnh Vãn cảm thấy chương trình thực sự quá đáng, cô giơ ngón cái lên với trưởng thôn: "Các anh đúng là giỏi thật."
Tiếng còi vang lên, các bà mẹ điên cuồng tìm kiếm chiếc nồi duy nhất trên bãi biển.
Mạnh Vãn cầm xẻng chọc vào cát, nồi thì cứng, và chương trình cũng không chôn quá sâu, nếu phía dưới có nồi, thì sẽ cảm nhận được.
Cô đào một lúc, rồi cảm thấy phương pháp này quá chậm.
Mạnh Vãn đột nhiên dừng lại, bắt đầu quan sát xung quanh.
Để ăn được một bữa cơm nóng, mỗi khách mời đều rất hăng hái tìm kiếm, cát bay khắp nơi.
Đột nhiên, tầm nhìn của Mạnh Vãn khóa chặt vào một góc.
Góc đó bình thường không có gì lạ, nhưng phía trên phiến cát kia có một cái camera.
Mạnh Vãn giật mình, len lén dời trận địa.
Cách làm của cô đã bị Đan Vân nhìn thấy, vừa nhìn qua Đan Vân cũng hiểu ra ngay, vội vàng chuyển chỗ, điên cuồng đào cát.
Động tác của cô ấy hơi lớn, nhất thời những khách mời còn lại cũng phát hiện ra camera này, nhao nhao tới gần đó.
Mạnh Vãn cảm thấy áp lực, tăng tốc độ đào.
“Ô!”
Nghe tiếng thốt lên ngắn gọn nhưng chứa đầy kinh ngạc và niềm vui, tay Mạnh Vãn khựng lại, quả nhiên, ngay sau đó, cô nghe thấy câu đầy đủ.
“Tôi tìm thấy nồi rồi!”
Mạnh Vãn nhìn về phía giọng nói, là Trương Tình Tình.
Bình luận đang cười đến phát điên: [Ha ha ha, các bạn nhìn biểu cảm của Mạnh Vãn kìa, không thể tin được jpg.]
[Tôi sẵn sàng gọi Trương Tinh Tinh là vua nhặt đồ.]
[Chỉ có thể nói, Mạnh Vãn có đầu óc, nhưng vận khí hơi kém một chút.]
Các khách mời còn lại hâm mộ nhìn Trương Tình Tình một tay cầm nồi sắt một tay tiếp nhận diêm mà trưởng thôn đưa tới.
Tuy nhiên, trước đó, khi đi ra biển, Trương Tinh Tinh đã đến một bãi biển không có nhiều tài nguyên, dẫn đến tình trạng hiện tại là bốn người kia có thức ăn nhưng không thể nấu, còn Trương Tinh Tinh có thể nấu nhưng lại thiếu nguyên liệu.
Trưởng thôn cười đến có chút xấu hổ: "Đã nói hôm nay để cho các mẹ cùng các bảo bối tự do phát huy cho các con chơi một ngày mà.”
Mạnh Vãn hơi ngán ngẩm nói: "Phúc này nhường cho anh đấy, anh có muốn không."
Đối diện với năm bà mẹ và năm đứa trẻ, mười đôi mắt sáng ngời, trưởng thôn ho khẽ một tiếng: "Thế này đi, chúng ta sẽ chơi một trò chơi, ai thắng sẽ nhận được nồi và diêm từ chương trình."
Đan Vân không chút lưu tình vạch trần: "Các ngươi có phải muốn nhìn chúng ta chịu đói hay không.”
Thôn trưởng xấu hổ cười cười, Trương Tình Tình thúc giục thôn trưởng chuyển sang phần tiếp theo: "Thôn trưởng, là trò chơi gì vậy, chúng tôi đều đói bụng, anh cũng đừng thừa nước đục thả câu.”
"Thực ra rất đơn giản," Trưởng thôn nói: "Thấy khu đất cát này không, cái nồi được chôn dưới cát, ai tìm thấy trước thì cái nồi đó là của người đó, diêm cũng sẽ được tặng kèm."
Lập tức, tiếng than thở vang lên, Mạnh Vãn cảm thấy chương trình thực sự quá đáng, cô giơ ngón cái lên với trưởng thôn: "Các anh đúng là giỏi thật."
Tiếng còi vang lên, các bà mẹ điên cuồng tìm kiếm chiếc nồi duy nhất trên bãi biển.
Mạnh Vãn cầm xẻng chọc vào cát, nồi thì cứng, và chương trình cũng không chôn quá sâu, nếu phía dưới có nồi, thì sẽ cảm nhận được.
Cô đào một lúc, rồi cảm thấy phương pháp này quá chậm.
Mạnh Vãn đột nhiên dừng lại, bắt đầu quan sát xung quanh.
Để ăn được một bữa cơm nóng, mỗi khách mời đều rất hăng hái tìm kiếm, cát bay khắp nơi.
Đột nhiên, tầm nhìn của Mạnh Vãn khóa chặt vào một góc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Góc đó bình thường không có gì lạ, nhưng phía trên phiến cát kia có một cái camera.
Mạnh Vãn giật mình, len lén dời trận địa.
Cách làm của cô đã bị Đan Vân nhìn thấy, vừa nhìn qua Đan Vân cũng hiểu ra ngay, vội vàng chuyển chỗ, điên cuồng đào cát.
Động tác của cô ấy hơi lớn, nhất thời những khách mời còn lại cũng phát hiện ra camera này, nhao nhao tới gần đó.
Mạnh Vãn cảm thấy áp lực, tăng tốc độ đào.
“Ô!”
Nghe tiếng thốt lên ngắn gọn nhưng chứa đầy kinh ngạc và niềm vui, tay Mạnh Vãn khựng lại, quả nhiên, ngay sau đó, cô nghe thấy câu đầy đủ.
“Tôi tìm thấy nồi rồi!”
Mạnh Vãn nhìn về phía giọng nói, là Trương Tình Tình.
Bình luận đang cười đến phát điên: [Ha ha ha, các bạn nhìn biểu cảm của Mạnh Vãn kìa, không thể tin được jpg.]
[Tôi sẵn sàng gọi Trương Tinh Tinh là vua nhặt đồ.]
[Chỉ có thể nói, Mạnh Vãn có đầu óc, nhưng vận khí hơi kém một chút.]
Các khách mời còn lại hâm mộ nhìn Trương Tình Tình một tay cầm nồi sắt một tay tiếp nhận diêm mà trưởng thôn đưa tới.
Tuy nhiên, trước đó, khi đi ra biển, Trương Tinh Tinh đã đến một bãi biển không có nhiều tài nguyên, dẫn đến tình trạng hiện tại là bốn người kia có thức ăn nhưng không thể nấu, còn Trương Tinh Tinh có thể nấu nhưng lại thiếu nguyên liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro