Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc
Chương 10
2024-11-20 17:57:42
Lục Trầm Uyên đứng ở cửa một lúc nhưng không nói một câu. Tô Hiểu không chịu được bầu không khí này liền mở lời trước: “Anh muốn đi nghỉ sao?”
Cô rất muốn hỏi trực tiếp là có phải anh sẽ nghỉ ở đây không.
Nhưng hỏi như vậy không phải là lộ rồi sao?
Lục Trầm Uyên thu lại ánh nhìn, “Ừm.”
Sắc mặt của Tô Hiểu bỗng chốc trở nên sững sờ rõ rệt.
Lục Trầm Uyên lại nói tiếp, “Tôi đi thư phòng ngủ.”
Tô Hiểu như được ân xá, “Thật, thật sao?”
Nói xong cô lại hối hận, nhỡ Lục Trầm Uyên nuốt lời thì sao?
Cô nhấc chăn, đứng dậy khỏi giường, đi tới mở cửa cho Lục Thần Nguyên, làm động tác mời: “Vậy tôi không tiễn anh nữa, nghỉ ngơi sớm.”
Vì Tô Hiểu tới gần nên Lục Trầm Uyên lùi một bước, vừa hay người đứng ra ngoài cửa.
Cánh cửa gỗ đóng lại trước mặt Lục Trầm Uyên, một loạt động tác diễn ra, căn bản không có Lục Trầm Uyên có cơ hội phản ứng lại.
……
Lục Trầm Uyên cau mày, định rời đi thì cửa lại mở ra.
Tô Hiểu mặc bộ đồ ngủ đáng yêu, cầm điện thoại bấm vài cái.
Điện thoại Lục Trầm Uyên trong túi rung lên.
Tô Hiểu bấm điện thoại xong liền quay trở lại giường, vừa đi vừa nói, “Sáng mai nếu không có chuyện gì thì đừng gọi tôi dậy, có chuyện gì thì tốt nhất cũng đừng gọi, tôi lập một nhóm, có chuyện gì liên hệ qua wechat.”
Cô nói xong thì người cũng trở lại giường.
Tô Hiểu để hai cái gối vừa mới tách ra lại gần nhau, một mình nằm ở giữa giường lớn, đắp chăn bông lên, cái chăn mềm mại trực tiếp che kín đầu cô. Chiếc giường trong phòng ngủ chính thật mềm mại và thoải mái.
Sau khi Tô Hiểu nằm xuống, phát hiện Lục Trầm Uyên vẫn chưa đi, cô ló đầu ra khỏi chăn hỏi, “Còn có chuyện gì sao?”
Lục Trầm Uyên lắc đầu.
Tô Hiểu lại chui vào chăn, “Vậy khi đi nhớ tắt đèn.”
Lúc nãy lên giường vậy mà quên tắt đèn, giường có hơi lớn, tắt đèn thì phải ra khỏi chăn.
Lục Trầm Uyên không nói gì thêm, tắt đèn rời đi.
Sau khi đóng cửa phòng, Lục Trầm Uyên lấy điện thoại ra.
Tô Hiểu lập một nhóm 3 người gồm cô, anh và Lục Hạo.
*
Lục Trầm Uyên có chút nghi hoặc.
Hiển nhiên, người vợ anh không quá quen thuộc này đã có sự thay đổi rất lớn.
Lục Trầm Uyên lấy ly và một chai rượu từ trong tủ, rót cho mình một ly.
Rốt cuộc là cô thật sự thay đổi hay lại giả vờ?
Bản thân anh có khả năng biết trước, vậy sao có thể chắc chắn rằng Tô Hiểu không có?
Bây giờ cô lại muốn đóng vai gì?
Hoặc là Tô Hiểu đã biết anh có thể biết trước chuyện kia nên bây giờ chỉ là đang giả vờ trước mặt anh.
Nhớ lại trước đây khi kết hôn Lục Trầm Uyên đã phí bao công sức để điều tra Tô Hiểu, dù là ai cũng đều đưa ra kết quả là Tô Hiểu rất hiền lành.
Nhưng xem xét những ký ức kia thì không phải như vậy, cô không hề hiền lành.
Một người có tính cách hiền lành cho dù thế nào cũng không thể làm ra những chuyện như vậy với Lục Hạo.
Tóm lại, bây giờ anh sẽ không dễ dàng tin tưởng Tô Hiểu nữa.
*
Sáng sớm hôm sau.
Lục Hạo xuống lầu liền nhìn thấy Lục Trầm Uyên đang ngồi ở bàn ăn vừa xem ipad vừa ăn sáng.
Nhìn thấy cậu xuống liền ra hiệu qua ăn sáng cùng.
Lục Hạo đi qua ngồi xuống, giúp việc liền bê phần ăn sáng lên.
Lục Trầm Uyên hỏi sơ qua tình hình học tập và sinh hoạt của Lục Hạo, Lục Hạo trả lời từng vấn đề một, sau đó hai người không nói gì thêm nữa.
Hoặc là nói, không có gì để nói nữa.
Cuối cùng, Lục Trầm Uyên mở lời, “Tiền không đủ tiêu thì nói với ba, gặp chuyện gì khó khăn cũng phải nói, nếu ai đối xử không tốt với con cũng nói cho ba, biết chưa?”
Lục Hạo gật đầu không nói gì mà tiếp tục ăn.
Cậu căn bản sẽ không thiếu tiền, Lục Trầm Uyên sớm đã cho cậu cổ phần của Lục thị, mỗi năm cậu đều có tiền hoa hồng. Mà mỗi tháng Lục Trầm Uyên cũng sẽ chuyển sinh hoạt phí vào thẻ của cậu.
Nhìn dáng vẻ Lục Hạo như vậy, Lục Trầm Uyên không nhịn được thở dài một hơi.
Anh rất thành công trên thương trường, từ khi tiếp quản Lục thị, mười năm nay quy mô Lục thị đã mở rộng hơn 10 lần, không chỉ có thể ngang hàng với gia tộc lâu năm - Tô gia, mà mấy năm nay còn có xu thế vượt qua.
Nhưng với tư cách là một người cha thì anh thật sự rất thất bại.
Rõ ràng lúc còn bé Lục Hạo rất dính anh, cũng không biết là từ khi nào, hai cha con dần xa cách, ngoài những giao tiếp cần thiết thì không hề nói chuyện gì thêm.
*
Hai cha con ăn sáng rất yên tĩnh, giúp việc cũng không dám phát ra tiếng, đến thở cũng nhẹ nhàng hơn.
Bỗng nhiên, trên lầu phát ra âm thanh.
Tô Hiểu mở cửa, mặc nguyên bộ đồ ngủ đáng yêu chạy xuống lầu, vừa chạy vừa kêu, “Sáng nay có làm món sủi cảo tôm mà tôi thích nhất không?”
Nghe tiếng cô kêu, đầu bếp ló đầu ra đáp, “Chào buổi sáng phu nhân, sáng nay có làm, đảm bảo vỏ mỏng nhiều nhân.”
Lục Hạo và Lục Trầm Uyên mỗi người đang cắn một miếng sủi cảo tôm, không hẹn mà gặp cùng nhìn về đối phương, trong lòng vô cùng tán thành với lời nói của đầu bếp.
Quả thực là vỏ mỏng nhiều nhân.
Sự xuất hiện của Tô Hiểu đánh vỡ sự yên tĩnh giữa hai cha con, đến người giúp việc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nghe thấy đầu bếp trả lời, bước chân của Tô Hiểu cũng nhanh hơn, không lâu sau liền đến phòng ăn. Nhìn thấy hai người đang ăn sáng, Tô Hiểu tự nhiên chào, “Chào buổi sáng!”
Cũng không đợi hai người kia trả lời, cô tự tìm một chỗ ngồi xuống, ngoan ngoãn đợi giúp việc mang bữa sáng của mình lên.
Lúc này, đầu bếp đi ra nói, “Ôii, phu nhân phải đợi một chút, không nghĩ đến ngài dậy sớm như vậy, vừa rồi đã mang lồng cuối cùng cho thiếu gia, bây giờ lập tức hấp cho ngài!”
Tô Hiểu chu miệng, không tình nguyện nói, “Vậy nhanh lên nhé!!”
Đầu bếp: “Được, xong ngay.”
Cô rất muốn hỏi trực tiếp là có phải anh sẽ nghỉ ở đây không.
Nhưng hỏi như vậy không phải là lộ rồi sao?
Lục Trầm Uyên thu lại ánh nhìn, “Ừm.”
Sắc mặt của Tô Hiểu bỗng chốc trở nên sững sờ rõ rệt.
Lục Trầm Uyên lại nói tiếp, “Tôi đi thư phòng ngủ.”
Tô Hiểu như được ân xá, “Thật, thật sao?”
Nói xong cô lại hối hận, nhỡ Lục Trầm Uyên nuốt lời thì sao?
Cô nhấc chăn, đứng dậy khỏi giường, đi tới mở cửa cho Lục Thần Nguyên, làm động tác mời: “Vậy tôi không tiễn anh nữa, nghỉ ngơi sớm.”
Vì Tô Hiểu tới gần nên Lục Trầm Uyên lùi một bước, vừa hay người đứng ra ngoài cửa.
Cánh cửa gỗ đóng lại trước mặt Lục Trầm Uyên, một loạt động tác diễn ra, căn bản không có Lục Trầm Uyên có cơ hội phản ứng lại.
……
Lục Trầm Uyên cau mày, định rời đi thì cửa lại mở ra.
Tô Hiểu mặc bộ đồ ngủ đáng yêu, cầm điện thoại bấm vài cái.
Điện thoại Lục Trầm Uyên trong túi rung lên.
Tô Hiểu bấm điện thoại xong liền quay trở lại giường, vừa đi vừa nói, “Sáng mai nếu không có chuyện gì thì đừng gọi tôi dậy, có chuyện gì thì tốt nhất cũng đừng gọi, tôi lập một nhóm, có chuyện gì liên hệ qua wechat.”
Cô nói xong thì người cũng trở lại giường.
Tô Hiểu để hai cái gối vừa mới tách ra lại gần nhau, một mình nằm ở giữa giường lớn, đắp chăn bông lên, cái chăn mềm mại trực tiếp che kín đầu cô. Chiếc giường trong phòng ngủ chính thật mềm mại và thoải mái.
Sau khi Tô Hiểu nằm xuống, phát hiện Lục Trầm Uyên vẫn chưa đi, cô ló đầu ra khỏi chăn hỏi, “Còn có chuyện gì sao?”
Lục Trầm Uyên lắc đầu.
Tô Hiểu lại chui vào chăn, “Vậy khi đi nhớ tắt đèn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc nãy lên giường vậy mà quên tắt đèn, giường có hơi lớn, tắt đèn thì phải ra khỏi chăn.
Lục Trầm Uyên không nói gì thêm, tắt đèn rời đi.
Sau khi đóng cửa phòng, Lục Trầm Uyên lấy điện thoại ra.
Tô Hiểu lập một nhóm 3 người gồm cô, anh và Lục Hạo.
*
Lục Trầm Uyên có chút nghi hoặc.
Hiển nhiên, người vợ anh không quá quen thuộc này đã có sự thay đổi rất lớn.
Lục Trầm Uyên lấy ly và một chai rượu từ trong tủ, rót cho mình một ly.
Rốt cuộc là cô thật sự thay đổi hay lại giả vờ?
Bản thân anh có khả năng biết trước, vậy sao có thể chắc chắn rằng Tô Hiểu không có?
Bây giờ cô lại muốn đóng vai gì?
Hoặc là Tô Hiểu đã biết anh có thể biết trước chuyện kia nên bây giờ chỉ là đang giả vờ trước mặt anh.
Nhớ lại trước đây khi kết hôn Lục Trầm Uyên đã phí bao công sức để điều tra Tô Hiểu, dù là ai cũng đều đưa ra kết quả là Tô Hiểu rất hiền lành.
Nhưng xem xét những ký ức kia thì không phải như vậy, cô không hề hiền lành.
Một người có tính cách hiền lành cho dù thế nào cũng không thể làm ra những chuyện như vậy với Lục Hạo.
Tóm lại, bây giờ anh sẽ không dễ dàng tin tưởng Tô Hiểu nữa.
*
Sáng sớm hôm sau.
Lục Hạo xuống lầu liền nhìn thấy Lục Trầm Uyên đang ngồi ở bàn ăn vừa xem ipad vừa ăn sáng.
Nhìn thấy cậu xuống liền ra hiệu qua ăn sáng cùng.
Lục Hạo đi qua ngồi xuống, giúp việc liền bê phần ăn sáng lên.
Lục Trầm Uyên hỏi sơ qua tình hình học tập và sinh hoạt của Lục Hạo, Lục Hạo trả lời từng vấn đề một, sau đó hai người không nói gì thêm nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoặc là nói, không có gì để nói nữa.
Cuối cùng, Lục Trầm Uyên mở lời, “Tiền không đủ tiêu thì nói với ba, gặp chuyện gì khó khăn cũng phải nói, nếu ai đối xử không tốt với con cũng nói cho ba, biết chưa?”
Lục Hạo gật đầu không nói gì mà tiếp tục ăn.
Cậu căn bản sẽ không thiếu tiền, Lục Trầm Uyên sớm đã cho cậu cổ phần của Lục thị, mỗi năm cậu đều có tiền hoa hồng. Mà mỗi tháng Lục Trầm Uyên cũng sẽ chuyển sinh hoạt phí vào thẻ của cậu.
Nhìn dáng vẻ Lục Hạo như vậy, Lục Trầm Uyên không nhịn được thở dài một hơi.
Anh rất thành công trên thương trường, từ khi tiếp quản Lục thị, mười năm nay quy mô Lục thị đã mở rộng hơn 10 lần, không chỉ có thể ngang hàng với gia tộc lâu năm - Tô gia, mà mấy năm nay còn có xu thế vượt qua.
Nhưng với tư cách là một người cha thì anh thật sự rất thất bại.
Rõ ràng lúc còn bé Lục Hạo rất dính anh, cũng không biết là từ khi nào, hai cha con dần xa cách, ngoài những giao tiếp cần thiết thì không hề nói chuyện gì thêm.
*
Hai cha con ăn sáng rất yên tĩnh, giúp việc cũng không dám phát ra tiếng, đến thở cũng nhẹ nhàng hơn.
Bỗng nhiên, trên lầu phát ra âm thanh.
Tô Hiểu mở cửa, mặc nguyên bộ đồ ngủ đáng yêu chạy xuống lầu, vừa chạy vừa kêu, “Sáng nay có làm món sủi cảo tôm mà tôi thích nhất không?”
Nghe tiếng cô kêu, đầu bếp ló đầu ra đáp, “Chào buổi sáng phu nhân, sáng nay có làm, đảm bảo vỏ mỏng nhiều nhân.”
Lục Hạo và Lục Trầm Uyên mỗi người đang cắn một miếng sủi cảo tôm, không hẹn mà gặp cùng nhìn về đối phương, trong lòng vô cùng tán thành với lời nói của đầu bếp.
Quả thực là vỏ mỏng nhiều nhân.
Sự xuất hiện của Tô Hiểu đánh vỡ sự yên tĩnh giữa hai cha con, đến người giúp việc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nghe thấy đầu bếp trả lời, bước chân của Tô Hiểu cũng nhanh hơn, không lâu sau liền đến phòng ăn. Nhìn thấy hai người đang ăn sáng, Tô Hiểu tự nhiên chào, “Chào buổi sáng!”
Cũng không đợi hai người kia trả lời, cô tự tìm một chỗ ngồi xuống, ngoan ngoãn đợi giúp việc mang bữa sáng của mình lên.
Lúc này, đầu bếp đi ra nói, “Ôii, phu nhân phải đợi một chút, không nghĩ đến ngài dậy sớm như vậy, vừa rồi đã mang lồng cuối cùng cho thiếu gia, bây giờ lập tức hấp cho ngài!”
Tô Hiểu chu miệng, không tình nguyện nói, “Vậy nhanh lên nhé!!”
Đầu bếp: “Được, xong ngay.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro