Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc
Chương 13
2024-11-22 19:42:51
Lục Hạo nói cảm ơn với tài xế, định nói địa chỉ của Lục gia thì Tô Hiểu ngăn lại, “Đưa chúng tôi đến trung tâm thương mại cao cấp nhất đi.”
Tài xế: ……..
Thành phố có đến 5 cái trung tâm thương mại cao cấp, ông biết đi đâu.
Lục Hạo nhớ lại logo mấy cái túi chất trong nhà, nói ra một cái tên trung tâm thương mại, “Làm phiền ông đi đến trung tâm thương mại Hối Long.”
Trung tâm thương mại Tô Hiểu nói đến có lẽ là cái này.
*
Rất nhanh xe đã vào thành phố rồi đến địa điểm yêu cầu.
Trước khi xuống xe Tô Hiểu nói lời cảm ơn với tài xế.
Tài xế dặn dò cô, “Lần sau đừng lên nhầm xe nữa nhé.”
Cô gái này vừa xinh đẹp, giọng nói cũng ngọt ngào đáng yêu, khi cười đôi mắt cong lên làm người ta vừa nhìn đã có hảo cảm.
Tô Hiểu gật mạnh, “Vâng!”
Tiểu Bảo thấy vậy cảm thán: “Tại sao cô không lên nhầm xe của nam chủ nhỉ?”
Tô Hiểu hứng thú hỏi: “Muốn tôi lên nhầm xe của nam chủ à?”
Tiểu Bảo điên cuồng gật đầu: “Ừm ừm ừm….”
Tô Hiểu: “Mơ đi”
Tiểu Bảo: “...... Cô thay đổi rồi.”
Tô Hiểu không để ý đến Tiểu Bảo nữa, đi thẳng vào trung tâm thương mại.
Ngâm suối nước nóng xong lại đi mua quần áo đẹp, tuyệt vời.
Lục Hạo thấy dáng vẻ của Tô Hiểu liền biết cậu không đoán nhầm trung tâm thương mại mà cô nói, lúc này sự căng thẳng trong lòng mới buông xuống.
*
Khi Tô Hiểu thử quần áo thì Lục Hạo ngoan ngoãn ngồi bên ngoài chờ. Nhân viên cửa hàng chuẩn bị đồ ăn và nước uống cho cậu nhưng Lục Hạo không hề động.
Sau khi Tô Hiểu thử xong 12 bộ quần áo, cuối cùng cô cũng ra khỏi phòng thử đồ.
Ra đến ngoài Tô Hiểu liền thấy Lục Hạo ngồi chờ trên sofa bên ngoài phòng thử đồ, cô bắt đầu cau mày.
Lục Hạo thấy vậy tưởng là do mình chọc cô không vui, vội vàng đứng dậy. Tuy Lục Hạo không biết mình làm gì khiến cô không vui, nhưng trước đây Tô Hiểu cũng thường xuyên dùng đủ các loại lý do không ngờ đến để làm khó cậu.
Không ngờ Tô Hiểu chỉ nhìn cậu một cái rồi quay đầu nói với nhân viên cửa hàng, “Một người ngồi lù lù như vậy mà mấy người không nhìn thấy sao? Cửa hàng không phải có đồ nam à? Tại sao không phục vụ khách?”
Lục Hạo mơ hồ nhìn Tô Hiểu.
Thì ra cô tức giận nhân viên không để ý đến cậu chứ không phải giận cậu. Lục Hạo buông bàn tay đang nắm chặt áo ra.
Quản lý nghe thấy lời nói của Tô Hiểu lập tức đến xin lỗi. Họ tưởng rằng Lục Hạo chỉ đi cùng Tô Hiểu vì vậy không giới thiệu cậu thử quần áo. Tô Hiểu chính là khách vip, không thể đắc tội. Xin lỗi xong, quản lý kêu hai nhân viên qua đưa Lục Hạo đi chọn quần áo.
Tô Hiểu chỉ khu vực quần áo nam bên cạnh, “Đưa cậu ấy đi xem.”
Nghĩ đến Tô Hiểu năm nay mới 15 tuổi, lại bổ sung thêm một câu, “Quần áo trẻ em cũng được.”
Quản lý nghe vậy cười nói, “Cậu bé cao như vậy đồ trẻ em chắc chắn không mặc được. Phu nhân yên tâm cứ giao cho chúng tôi.”
*
Tô Hiểu mua sắm xong thì Lục Hạo cũng quay lại.
Nhân viên cửa hàng không chỉ chọn quần áo cho cậu, còn để cậu thay luôn một bộ. Không thể không nói nhân viên của cửa hàng thời trang cao cấp đúng là không tồi.
Họ phối cho Lục Hạo một chiếc áo hoodie màu xám cùng với một chiếc quần bò cùng màu. Cùng với khuôn mặt trắng trẻo và đôi môi đỏ mọng của Lục Hạo, cậu trông giống như một nhân vật trong phim ma cà rồng bước ra hiện thực, thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.
Tô Hiểu gật gật đầu, rất hài lòng với bộ quần áo của Lục Hạo. Cô gọi người xách đồ của mình rồi cùng Lục Hạo rời khỏi trung tâm thương mại bắt xe về nhà.
Ngồi xe hơn nửa tiếng thì về đến Lục gia.
Ngâm suối nước nóng xong lại đi mua sắm nên tâm trạng của Tô Hiểu rất tốt, không cần giúp việc đến mở cửa cô đã tự đẩy cửa vào.
Vừa mở cửa cô đã cảm nhận được không khí ngột ngạt trong phòng. Cảnh tượng đầu tiên mà cô nhìn thấy là Lăng Diệp và Dư Cẩn đang đứng cúi đầu.
Còn chưa nhìn rõ những người khác thì bả vai cô đã bị một đôi tay mạnh mẽ giữ lấy, theo sau đó là âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Lục Trầm Uyên: “Lục Hạo đâu? Cô đưa Lục Hạo đi đâu rồi? Cô làm gì nó rồi?”
Tô Hiểu hoàn toàn không hiểu chuyện gì, đứng người tại chỗ.
Thấy cô không lên tiếng, Lục Trầm Uyên lại quát, “Nói!”
Dáng vẻ của Lục Trầm Uyên bây giờ vô cùng đáng sợ. Đừng nói là giúp việc trong nhà, đến cả Lăng Diệp và Dư Cẩn cũng đều co rúm lại.
Tô Hiểu cũng bị Lục Trầm Uyên dọa sợ, hai mắt bắt đầu đỏ lên.
Lúc này, Lục Hạo vì thanh toán tiền xe nên chậm trễ theo sau đi vào.
Lục Trầm Uyên nhìn cậu từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, xác định rằng cậu không bị thương chỗ nào, còn cầm vài túi mua sắm lớn, đột nhiên hiểu ra.
Tô Hiểu gạt tay của Lục Trầm Uyên ra, dép cũng không thay mà đi thẳng đôi cao gót lên tầng.
Vừa rồi từ bên ngoài Lục Hạo đã nghe thấy tiếng của Lục Trầm Uyên, cậu chỉ vào mấy cái túi giải thích với Lục Trầm Uyên, “Mẹ đưa con đi mua quần áo.”
Tô Hiểu đang đi được nửa đường nghe vậy thì quay phắt lại, âm thanh có hơi khàn nói, “Ai là mẹ cậu, tôi già như vậy sao, gọi là chị!”
Nói xong liền lao lên lầu về phòng.
Tài xế: ……..
Thành phố có đến 5 cái trung tâm thương mại cao cấp, ông biết đi đâu.
Lục Hạo nhớ lại logo mấy cái túi chất trong nhà, nói ra một cái tên trung tâm thương mại, “Làm phiền ông đi đến trung tâm thương mại Hối Long.”
Trung tâm thương mại Tô Hiểu nói đến có lẽ là cái này.
*
Rất nhanh xe đã vào thành phố rồi đến địa điểm yêu cầu.
Trước khi xuống xe Tô Hiểu nói lời cảm ơn với tài xế.
Tài xế dặn dò cô, “Lần sau đừng lên nhầm xe nữa nhé.”
Cô gái này vừa xinh đẹp, giọng nói cũng ngọt ngào đáng yêu, khi cười đôi mắt cong lên làm người ta vừa nhìn đã có hảo cảm.
Tô Hiểu gật mạnh, “Vâng!”
Tiểu Bảo thấy vậy cảm thán: “Tại sao cô không lên nhầm xe của nam chủ nhỉ?”
Tô Hiểu hứng thú hỏi: “Muốn tôi lên nhầm xe của nam chủ à?”
Tiểu Bảo điên cuồng gật đầu: “Ừm ừm ừm….”
Tô Hiểu: “Mơ đi”
Tiểu Bảo: “...... Cô thay đổi rồi.”
Tô Hiểu không để ý đến Tiểu Bảo nữa, đi thẳng vào trung tâm thương mại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngâm suối nước nóng xong lại đi mua quần áo đẹp, tuyệt vời.
Lục Hạo thấy dáng vẻ của Tô Hiểu liền biết cậu không đoán nhầm trung tâm thương mại mà cô nói, lúc này sự căng thẳng trong lòng mới buông xuống.
*
Khi Tô Hiểu thử quần áo thì Lục Hạo ngoan ngoãn ngồi bên ngoài chờ. Nhân viên cửa hàng chuẩn bị đồ ăn và nước uống cho cậu nhưng Lục Hạo không hề động.
Sau khi Tô Hiểu thử xong 12 bộ quần áo, cuối cùng cô cũng ra khỏi phòng thử đồ.
Ra đến ngoài Tô Hiểu liền thấy Lục Hạo ngồi chờ trên sofa bên ngoài phòng thử đồ, cô bắt đầu cau mày.
Lục Hạo thấy vậy tưởng là do mình chọc cô không vui, vội vàng đứng dậy. Tuy Lục Hạo không biết mình làm gì khiến cô không vui, nhưng trước đây Tô Hiểu cũng thường xuyên dùng đủ các loại lý do không ngờ đến để làm khó cậu.
Không ngờ Tô Hiểu chỉ nhìn cậu một cái rồi quay đầu nói với nhân viên cửa hàng, “Một người ngồi lù lù như vậy mà mấy người không nhìn thấy sao? Cửa hàng không phải có đồ nam à? Tại sao không phục vụ khách?”
Lục Hạo mơ hồ nhìn Tô Hiểu.
Thì ra cô tức giận nhân viên không để ý đến cậu chứ không phải giận cậu. Lục Hạo buông bàn tay đang nắm chặt áo ra.
Quản lý nghe thấy lời nói của Tô Hiểu lập tức đến xin lỗi. Họ tưởng rằng Lục Hạo chỉ đi cùng Tô Hiểu vì vậy không giới thiệu cậu thử quần áo. Tô Hiểu chính là khách vip, không thể đắc tội. Xin lỗi xong, quản lý kêu hai nhân viên qua đưa Lục Hạo đi chọn quần áo.
Tô Hiểu chỉ khu vực quần áo nam bên cạnh, “Đưa cậu ấy đi xem.”
Nghĩ đến Tô Hiểu năm nay mới 15 tuổi, lại bổ sung thêm một câu, “Quần áo trẻ em cũng được.”
Quản lý nghe vậy cười nói, “Cậu bé cao như vậy đồ trẻ em chắc chắn không mặc được. Phu nhân yên tâm cứ giao cho chúng tôi.”
*
Tô Hiểu mua sắm xong thì Lục Hạo cũng quay lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhân viên cửa hàng không chỉ chọn quần áo cho cậu, còn để cậu thay luôn một bộ. Không thể không nói nhân viên của cửa hàng thời trang cao cấp đúng là không tồi.
Họ phối cho Lục Hạo một chiếc áo hoodie màu xám cùng với một chiếc quần bò cùng màu. Cùng với khuôn mặt trắng trẻo và đôi môi đỏ mọng của Lục Hạo, cậu trông giống như một nhân vật trong phim ma cà rồng bước ra hiện thực, thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.
Tô Hiểu gật gật đầu, rất hài lòng với bộ quần áo của Lục Hạo. Cô gọi người xách đồ của mình rồi cùng Lục Hạo rời khỏi trung tâm thương mại bắt xe về nhà.
Ngồi xe hơn nửa tiếng thì về đến Lục gia.
Ngâm suối nước nóng xong lại đi mua sắm nên tâm trạng của Tô Hiểu rất tốt, không cần giúp việc đến mở cửa cô đã tự đẩy cửa vào.
Vừa mở cửa cô đã cảm nhận được không khí ngột ngạt trong phòng. Cảnh tượng đầu tiên mà cô nhìn thấy là Lăng Diệp và Dư Cẩn đang đứng cúi đầu.
Còn chưa nhìn rõ những người khác thì bả vai cô đã bị một đôi tay mạnh mẽ giữ lấy, theo sau đó là âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Lục Trầm Uyên: “Lục Hạo đâu? Cô đưa Lục Hạo đi đâu rồi? Cô làm gì nó rồi?”
Tô Hiểu hoàn toàn không hiểu chuyện gì, đứng người tại chỗ.
Thấy cô không lên tiếng, Lục Trầm Uyên lại quát, “Nói!”
Dáng vẻ của Lục Trầm Uyên bây giờ vô cùng đáng sợ. Đừng nói là giúp việc trong nhà, đến cả Lăng Diệp và Dư Cẩn cũng đều co rúm lại.
Tô Hiểu cũng bị Lục Trầm Uyên dọa sợ, hai mắt bắt đầu đỏ lên.
Lúc này, Lục Hạo vì thanh toán tiền xe nên chậm trễ theo sau đi vào.
Lục Trầm Uyên nhìn cậu từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, xác định rằng cậu không bị thương chỗ nào, còn cầm vài túi mua sắm lớn, đột nhiên hiểu ra.
Tô Hiểu gạt tay của Lục Trầm Uyên ra, dép cũng không thay mà đi thẳng đôi cao gót lên tầng.
Vừa rồi từ bên ngoài Lục Hạo đã nghe thấy tiếng của Lục Trầm Uyên, cậu chỉ vào mấy cái túi giải thích với Lục Trầm Uyên, “Mẹ đưa con đi mua quần áo.”
Tô Hiểu đang đi được nửa đường nghe vậy thì quay phắt lại, âm thanh có hơi khàn nói, “Ai là mẹ cậu, tôi già như vậy sao, gọi là chị!”
Nói xong liền lao lên lầu về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro