Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc
Chương 15
2024-11-20 17:57:42
Lục Trầm Uyên như không nghe thấy, đi đến trước mặt cô kéo cái ghế qua ngồi xuống ngang tầm mắt cô, “Chuyện vừa nãy là lỗi của tôi.”
Lục Trầm Uyên trịnh trọng nói thêm: “Tôi xin lỗi.”
Trước đây anh chưa từng nhìn kỹ Tô Hiểu, nhìn gần mới thấy lông mi cô dài và cong giống như hai chiếc quạt nhỏ, làn da trắng trẻo, tinh tế như búp bê.
Tô Hiểu liếc anh một cái, thần sắc cao ngạo, tỏ vẻ không thèm quan tâm đến anh.
Lục Trầm Uyên đưa ra lời cam đoan, “Sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, tôi nhất định sẽ tìm kiểu kỹ tình hình.”
Lục Trầm Uyên chưa từng dỗ dành ai, anh thậm chí còn không ý thức được bây giờ mình đang dỗ Tô Hiểu, anh chỉ biết rằng làm sai thì phải nhận lỗi.
Nghe thấy lời xin lỗi của anh, sắc mặt Tô Hiểu hòa hoãn hơn một chút, nhưng vẫn không muốn nhìn mặt anh.
Lục Trầm Uyên có chút bất lực, “Không ăn cơm thật à?”
Nếu Tô Hiểu nói không ăn, vậy bảo giúp việc mang lên cho cô vậy.
Lúc này, bỗng có tiếng Lăng Diệp nói vọng từ dưới lên, “Chao ôi, Lục Hạo sao cậu lại gắp hơn nửa đĩa như thế, món ngon như vậy phu nhân còn chưa thử đâu.”
Cửa phòng vẫn đang mở nên Tô Hiểu nghe rất rõ, cô bật dậy, “Ăn.”
Tô Hỏi nói xong liền đi ra khỏi phòng, dù cô đã kiềm chế nhưng cũng có thể nhìn ra cô đi rất nhanh, thậm chí bước chân cũng hơi hỗn loạn, suýt nữa thì đá vào chân bàn, xem ra là cô thật sự rất đói rồi.
Lục Trầm Uyên nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt mang theo ý cười.
*
Tô Hiểu vừa ra khỏi phòng còn chưa xuống lầu đã nói vọng xuống với Lục Hạo, “Để lại một chút cho tôi.”
Nói xong vội vàng đi xuống dưới, vừa đi còn vừa phàn nàn với hệ thống trong đầu.
Tô Hiểu: “Lần sau vẫn không nên chọn giờ cơm mà tức giận nữa, vì chút thể diện mà phải chịu đói, lần sau phải ăn xong mới tức giận.”
Hệ thống cũng đơ luôn rồi, “Cô vẫn dám nổi giận với anh ta? Cô quên mất lúc nãy vào nhà ánh mắt anh ta nhìn cô đáng sợ thế nào ư, thậm chí tôi còn cho rằng anh ta sẽ trói cô lại ném xuống biển cho cá ăn luôn cơ.”
Tô Hiểu nghiêm túc dạy bảo hệ thống, “Nói cái gì đấy? Bây giờ là xã hội pháp trị, đừng có phong kiến cổ hủ như vậy, cậu xem tôi thích ứng tốt như vậy mà sao cậu không tiến bộ gì hết thế.”
Tiểu Bảo ôm đầu la hét, cậu ta muốn quay về aaaaa! Cậu ta không muốn ở lại đây nữa, mỗi ngày đều như treo cổ lên dây thừng, cũng không biết có thể sống đến khi cốt truyện kết thúc hay không, cứ như thế này có lẽ chưa hết cốt truyện cậu ta đã baibai rồi.
*
Lúc Lục Trầm Uyên ra khỏi phòng thì Tô Hiểu đã ngồi trên bàn ăn ngoan ngoãn ngồi đợi giúp việc bê đồ ăn lên như bình thường.
Lăng Diệp nhìn lên trên đối mắt với Lục Trầm Uyên. Lục Trầm Uyên cười nhạt.
Hôm nay đầu bếp nấu món mà Tô Hiểu thích nhất: Súp tôm hùm.
Giúp việc múc cho cô một bát cơm ăn cùng với súp.
Tô Hiểu chỉ mới thử một miếng đã phải giơ ngón tay cái cho đầu bếp, quá ngon.
Đáng tiếc Tô Hiểu chỉ thích ăn thịt uống canh chứ không thích ăn cơm, cơm chưa hết nhưng súp đã hết rồi, cơm trong bát vẫn còn một nửa.
Đúng lúc cô đang định hỏi đầu bếp còn súp không thì trước mặt xuất hiện một bát súp tôm.
Khi Tô Hiểu đang tập trung ăn lúc nãy thì Lục Trầm Uyên cũng quay lại bàn. Đôi tay thon dài của anh đẩy bát súp Tôm đến gần Tô Hiểu, “Tôi chưa ăn, rất sạch sẽ.”
“Coi như là xin lỗi chuyện vừa nãy.”
Tô Hiểu cũng không khách khí, cũng không để ý anh, lấy bát súp tôm qua tiếp tục vui vẻ ăn.
Ăn cơm xong, tâm trạng Tô Hiểu cũng tốt lên, vui vẻ ngồi ở sofa xem tivi, dường như người vừa nãy tức giận đùng đùng đập đồ đạc không phải cô vậy,
Thấy cô bình thường, Lục Trầm Uyên mới quay lại công ty xử lý những công việc hôm nay bỏ dở.
Sau khi Lục Trầm Uyên đi, Dư Cẩn cầm tấm thiệp mời dự tiệc đấu giá từ thiện đến trước mặt Tô Hiểu, “Phu nhân thật sự xin lỗi, hôm nay tôi nên tìm hiểu rõ tình hình rồi mới nói với Lục tổng.”
“Vô cùng xin lỗi.”
Cô ta không nên tự đoán lung tung, nghĩ xấu về Tô Hiểu.
Tô Hiểu bây giờ đã không còn tức giận nữa, cười nói, “Không sao đâu.”
Dư Cẩn không ngờ Tô Hiểu dễ dàng tha thứ cho mình như vậy, mơ hồ đứng im tại chỗ, cũng quên mất đưa thiệp mời cho Tô Hiểu.
Tô Hiểu chú ý đến tấm thiệp tinh tế trong tay Dư Cẩn mới tò mò hỏi, “Đó là gì vậy?”
Dư Cẩn hồi thần lại, đưa thiệp mời cho Tô Hiểu: “Đây là thiệp mời tiệc đấu giá ngày mai, Lục tổng nói phu nhân muốn mua gì mua bao nhiêu cũng được.”
Nếu nói rằng lúc nãy Tô Hiểu chỉ vì quá đói nên mới thỏa hiệp thì bây giờ nghe được câu nói này cô hoàn toàn tha thứ cho Lục Trầm Uyên.
Tiệc đấu giá cô biết, lúc mới xuyên sách không lâu cô đã ngẫu nhiên đi một lần, còn mua được chiếc đàn cổ mà cô rất thích.
Lúc đó cô còn chưa nắm được tình hình cụ thể của nguyên chủ, chỉ là nhìn thấy quá thích liền mua, sau đó cũng không dám tiêu quá nhiều (vì sợ đó).
Bây giờ có được lời nói này của Lục Trầm Uyên, Tô Hiểu nhận lấy thiệp mời, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Lục Trầm Uyên trịnh trọng nói thêm: “Tôi xin lỗi.”
Trước đây anh chưa từng nhìn kỹ Tô Hiểu, nhìn gần mới thấy lông mi cô dài và cong giống như hai chiếc quạt nhỏ, làn da trắng trẻo, tinh tế như búp bê.
Tô Hiểu liếc anh một cái, thần sắc cao ngạo, tỏ vẻ không thèm quan tâm đến anh.
Lục Trầm Uyên đưa ra lời cam đoan, “Sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, tôi nhất định sẽ tìm kiểu kỹ tình hình.”
Lục Trầm Uyên chưa từng dỗ dành ai, anh thậm chí còn không ý thức được bây giờ mình đang dỗ Tô Hiểu, anh chỉ biết rằng làm sai thì phải nhận lỗi.
Nghe thấy lời xin lỗi của anh, sắc mặt Tô Hiểu hòa hoãn hơn một chút, nhưng vẫn không muốn nhìn mặt anh.
Lục Trầm Uyên có chút bất lực, “Không ăn cơm thật à?”
Nếu Tô Hiểu nói không ăn, vậy bảo giúp việc mang lên cho cô vậy.
Lúc này, bỗng có tiếng Lăng Diệp nói vọng từ dưới lên, “Chao ôi, Lục Hạo sao cậu lại gắp hơn nửa đĩa như thế, món ngon như vậy phu nhân còn chưa thử đâu.”
Cửa phòng vẫn đang mở nên Tô Hiểu nghe rất rõ, cô bật dậy, “Ăn.”
Tô Hỏi nói xong liền đi ra khỏi phòng, dù cô đã kiềm chế nhưng cũng có thể nhìn ra cô đi rất nhanh, thậm chí bước chân cũng hơi hỗn loạn, suýt nữa thì đá vào chân bàn, xem ra là cô thật sự rất đói rồi.
Lục Trầm Uyên nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt mang theo ý cười.
*
Tô Hiểu vừa ra khỏi phòng còn chưa xuống lầu đã nói vọng xuống với Lục Hạo, “Để lại một chút cho tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong vội vàng đi xuống dưới, vừa đi còn vừa phàn nàn với hệ thống trong đầu.
Tô Hiểu: “Lần sau vẫn không nên chọn giờ cơm mà tức giận nữa, vì chút thể diện mà phải chịu đói, lần sau phải ăn xong mới tức giận.”
Hệ thống cũng đơ luôn rồi, “Cô vẫn dám nổi giận với anh ta? Cô quên mất lúc nãy vào nhà ánh mắt anh ta nhìn cô đáng sợ thế nào ư, thậm chí tôi còn cho rằng anh ta sẽ trói cô lại ném xuống biển cho cá ăn luôn cơ.”
Tô Hiểu nghiêm túc dạy bảo hệ thống, “Nói cái gì đấy? Bây giờ là xã hội pháp trị, đừng có phong kiến cổ hủ như vậy, cậu xem tôi thích ứng tốt như vậy mà sao cậu không tiến bộ gì hết thế.”
Tiểu Bảo ôm đầu la hét, cậu ta muốn quay về aaaaa! Cậu ta không muốn ở lại đây nữa, mỗi ngày đều như treo cổ lên dây thừng, cũng không biết có thể sống đến khi cốt truyện kết thúc hay không, cứ như thế này có lẽ chưa hết cốt truyện cậu ta đã baibai rồi.
*
Lúc Lục Trầm Uyên ra khỏi phòng thì Tô Hiểu đã ngồi trên bàn ăn ngoan ngoãn ngồi đợi giúp việc bê đồ ăn lên như bình thường.
Lăng Diệp nhìn lên trên đối mắt với Lục Trầm Uyên. Lục Trầm Uyên cười nhạt.
Hôm nay đầu bếp nấu món mà Tô Hiểu thích nhất: Súp tôm hùm.
Giúp việc múc cho cô một bát cơm ăn cùng với súp.
Tô Hiểu chỉ mới thử một miếng đã phải giơ ngón tay cái cho đầu bếp, quá ngon.
Đáng tiếc Tô Hiểu chỉ thích ăn thịt uống canh chứ không thích ăn cơm, cơm chưa hết nhưng súp đã hết rồi, cơm trong bát vẫn còn một nửa.
Đúng lúc cô đang định hỏi đầu bếp còn súp không thì trước mặt xuất hiện một bát súp tôm.
Khi Tô Hiểu đang tập trung ăn lúc nãy thì Lục Trầm Uyên cũng quay lại bàn. Đôi tay thon dài của anh đẩy bát súp Tôm đến gần Tô Hiểu, “Tôi chưa ăn, rất sạch sẽ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Coi như là xin lỗi chuyện vừa nãy.”
Tô Hiểu cũng không khách khí, cũng không để ý anh, lấy bát súp tôm qua tiếp tục vui vẻ ăn.
Ăn cơm xong, tâm trạng Tô Hiểu cũng tốt lên, vui vẻ ngồi ở sofa xem tivi, dường như người vừa nãy tức giận đùng đùng đập đồ đạc không phải cô vậy,
Thấy cô bình thường, Lục Trầm Uyên mới quay lại công ty xử lý những công việc hôm nay bỏ dở.
Sau khi Lục Trầm Uyên đi, Dư Cẩn cầm tấm thiệp mời dự tiệc đấu giá từ thiện đến trước mặt Tô Hiểu, “Phu nhân thật sự xin lỗi, hôm nay tôi nên tìm hiểu rõ tình hình rồi mới nói với Lục tổng.”
“Vô cùng xin lỗi.”
Cô ta không nên tự đoán lung tung, nghĩ xấu về Tô Hiểu.
Tô Hiểu bây giờ đã không còn tức giận nữa, cười nói, “Không sao đâu.”
Dư Cẩn không ngờ Tô Hiểu dễ dàng tha thứ cho mình như vậy, mơ hồ đứng im tại chỗ, cũng quên mất đưa thiệp mời cho Tô Hiểu.
Tô Hiểu chú ý đến tấm thiệp tinh tế trong tay Dư Cẩn mới tò mò hỏi, “Đó là gì vậy?”
Dư Cẩn hồi thần lại, đưa thiệp mời cho Tô Hiểu: “Đây là thiệp mời tiệc đấu giá ngày mai, Lục tổng nói phu nhân muốn mua gì mua bao nhiêu cũng được.”
Nếu nói rằng lúc nãy Tô Hiểu chỉ vì quá đói nên mới thỏa hiệp thì bây giờ nghe được câu nói này cô hoàn toàn tha thứ cho Lục Trầm Uyên.
Tiệc đấu giá cô biết, lúc mới xuyên sách không lâu cô đã ngẫu nhiên đi một lần, còn mua được chiếc đàn cổ mà cô rất thích.
Lúc đó cô còn chưa nắm được tình hình cụ thể của nguyên chủ, chỉ là nhìn thấy quá thích liền mua, sau đó cũng không dám tiêu quá nhiều (vì sợ đó).
Bây giờ có được lời nói này của Lục Trầm Uyên, Tô Hiểu nhận lấy thiệp mời, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro