Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Chương 26

2024-11-22 19:42:51

Gần đến giờ cơm Lục Hạo mới ra khỏi phòng.

Chuyện đầu tiên cậu làm sau khi xuống nhà là nhìn ra cửa.

Giúp việc hiểu được suy nghĩ của cậu, cười nói, “Phu nhân vẫn chưa về ạ.”

Lục Hạo quay đầu nhìn cô giúp việc, dường như bị nhìn thấu tâm tư, ngại ngùng cúi đầu thấp xuống.

Khi bước đến phòng khách cậu nhìn thấy Lục Trầm Uyên.

Đây là ngày cuối tuần đầu tiên trong kỳ nghỉ hè Lục Trầm Uyên về nhà ăn cơm. Có lẽ do gần đây rất bận, Lục Hạo nghĩ.

Thực ra không về cũng không sao.

Lục Trầm Uyên ngồi trên ghế sô pha, tay phải đặt trên thành ghế, tay trái cầm ipad, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Nhận ra Lục Hạo bước đến, Lục Trầm Uyên bỏ ipad xuống, “Xuống rồi à”

Lục Hạo gật đầu, ngồi xuống đối diện Lục Trầm Uyên.

Hai ba con cũng không nói gì thêm, Lục Trầm Uyên dù đã quen nhưng vô cùng bất lực, anh cũng không biết mở lời sao, lại cầm ipad lên tiếp tục xử lý công việc.

Chỉ là anh nhìn thấy được Lục Hạo cứ ngồi một lúc lại ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Khoảng 10 phút sau, có âm thanh từ ngoài cửa vọng vào.

Chỉ là âm thanh từ ngoài cửa nhưng không khí náo nhiệt đã tràn vào trong nhà.

Giúp việc gần cửa nghe thấy tiếng liền nhanh chóng ra mở cửa.

Quả nhiên là Tô Hiểu về.

Lúc cô vào cửa không biết đang nói gì đó, vẻ mặt không được tốt lắm.

Dư Cẩn đi theo sau cũng lộ vẻ bất lực.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Hiểu cũng đang phàn nàn với hệ thống trong đầu, “Thật quá đáng, đồ ăn cũng quá tệ đi! Quán ăn như vậy nếu mà ở đời trước chắc chắn sẽ bị phụ hoàng tịch thu.”

Hai hôm trước, Tô Hiểu lướt trên mạng thấy quán trà chiều này được đánh giá vô cùng tốt, 10 người nổi tiếng thì có đến 9 người đều giới thiệu nên tới đây thử.

Ảnh của quán được chụp vô cùng đẹp, đẹp hơn tất cả những nhà hàng cô từng đi, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy hưng phấn muốn thử.

Tô Hiểu lập tức lên kế hoạch đi đến quán trà này.

Không ngờ nhà này còn xếp hàng lâu hơn nhà hôm trước. Cô đã thuê người xếp hàng hộ từ sáng sớm rồi mà khi cô đến nơi vẫn xếp sau 50 người.

Tô Hiểu suýt nữa thì bỏ cuộc.

Nhưng nghĩ đến nhà này xếp hàng lâu như vậy thì mùi vị ngon đến mức nào cơ chứ?

Thế là cô chấp nhận đợi thêm nửa tiếng nữa.

Xe không thể vào trong nên Tô Hiểu chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ, cho dù đã cầm chiếc quạt mini nhưng cô cảm giác mình sắp tan chảy đến nơi rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Hiểu từ mong đợi, chuyển sang đờ đẫn, cuối cùng có chút hoài nghi nhân sinh, Dư Cẩn quyết định lên phía trước thương lượng với người ở đầu, mua lại số của người ta với giá cao.

Tô Hiểu vô cùng kinh ngạc, sao cô không nghĩ ra chiêu này nhỉ?

Năng lực của tiền bạc quả là vĩ đại, có những lúc có tiền cũng không có tác dụng, nhưng khi có tác dụng thì quả thực rất hiệu quả.

Tiểu Bảo: “Cô lảm nhảm vớ vẩn gì vậy?”

Tô Hiểu: “Đây là triết lý nhân sinh!”

Tô Hiểu vừa lấy số từ tay Dư Cẩn vừa cãi nhau với Tiểu Bảo trong đầu.

Nhà hàng được trang trí phong cách lãng mạn của Pháp, khoảnh khắc cảm nhận được không khí mát lạnh từ điều hoà thổi đến, tâm trạng Tô Hiểu tốt lên không ít.

Kể cả khi mở menu ra, thấy giá của các món ăn đắt gần gấp đôi các nhà hàng khác Tô Hiểu cũng cảm thấy không vấn đề gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tâm trạng vui vẻ này chỉ kéo dài cho đến khi cô ăn miếng bánh mousse đầu tiên.

………..

Vừa đưa miếng bánh vào miệng, Tô Hiểu tưởng như vị giác của mình có vấn đề.

Có phải là hơi khó ăn?

Cô có chút không tin, tiếp tục thử thêm hai món bánh khác.

Gòi ra kết quả luôn, bánh nhà này không ngon, quá khó ăn!!

Không ngon thì không ngon, nhưng với nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, cuối cùng Tô Hiểu vẫn cố ăn hết, Dư Cẩn cũng “vinh hạnh” được chia cho một phần.

Lúc chuẩn bị rời đi, Tô Hiểu còn nghe thấy hai người đang đứng xếp hàng nói thầm với nhau.

“Anh nói hôm nay nắng nóng như vậy, thời gian xếp hàng cũng lâu, có khi nào được típ thêm chút tiền không nhỉ?”

“Lần đầu tiên đi xếp hàng thuê hả? Không trừ tiền của cậu là may lắm rồi, còn nghĩ muốn thêm tiền à.”

Tô Hiểu nghe vậy nghĩ đến mấy món bánh vừa rồi suýt thì tức ngất.

  *

Tiểu Bảo cũng chán nghe cô phàn nàn rồi, từ lúc ăn miếng đầu tiên đến khi về nhà Tô Hiểu vẫn không ngừng nói.

Tô Hiểu bước vào nhà, Tiểu Bảo cũng nhìn thấy Lục Trầm Uyên, không kiên nhẫn nói: “Vậy cô bảo anh ta mua lại nhà hàng đó cho cô luôn đi.”

Tô Hiểu lập tức từ chối: “Mua về không phải phí tiền à, không được, tiền của anh ta còn phải để cho tôi hưởng phúc. Hơn nữa nhà hàng đó gần đây hot cũng chỉ vì marketing thôi, tuyệt đối không thể kinh doanh lâu dài. Nếu Lục thị mua lại không chỉ mất tiền oan mà còn mất cả danh tiếng.”

Tiểu Bảo: “Tôi cảm thấy cô rất có tiềm năng đánh bại nữ chính đấy, chúng ta công lược nam chủ đi!”

Tô Hiểu: “Lượn đê!”

Tiểu Bảo: ………

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Số ký tự: 0