Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc
Chương 32
2024-11-20 17:57:42
Tiểu Bảo giải thích: “Thực ra trước đây mẹ Tô đối xử với Tô Hiểu cũng khá tốt, nhưng chẳng qua cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Dù sao sau khi tìm lại nữ chủ Lâm Liên thì thái độ của mẹ Tô thay đổi 180 độ, cứ như là nguyên chủ đã dùng thủ đoạn gì đó để lừa họ đưa về nhà. Sau đó khi nữ chủ cần điều trị bệnh thận, mẹ Tô là người đầu tiên nghĩ đến Tô Hiểu, ép Tô Hiểu ký tên vào đơn hiến thận, sau khi dùng xong thì lại bỏ rơi Tô Hiểu. Trong cốt truyện cũng không miêu tả chi tiết kết cục của Tô Hiểu, chỉ có đoạn kết nhắc đến một câu là nữ chủ mang theo một bó hoa đến thăm mộ của người chị gái, khi đó là một tháng sau khi nữ chủ phẫu thuật thay thận.”
Nghe xong lời của Tiểu Bảo, Tô hiểu lướt lên trên khung trò chuyện, phát hiện ra ngày lễ nào nguyên chủ cũng hỏi thăm mẹ Tô nhưng chưa từng nhận được phản hồi.
Có lẽ là do đang ở trong thân thể của nguyên chủ, Tô Hiểu đột nhiên cảm thấy toàn thân dâng lên một nỗi xót xa.
Sau đó cô bình tĩnh lại, bắt đầu gõ chữ.
“Bà giỏi như vậy thì tự mình làm đi.”
“Nếu mà gõ chữ có thể cai trị quốc gia thì tôi nghĩ bà có thể giải cứu thế giới rồi đó.”
“Bà lên chương trình với Lâm Liên đi, sự xuất hiện của bà đủ để khiến khán giả thấy được sự tốt đẹp của Lâm Liên đấy.”
Còn chưa thấy mẹ Tô phản hồi thì đã thấy tin nhắn của ba Tô gửi đến.
Ba Tô không giống mẹ Tô, đầu tiên là hỏi cô cuộc sống dạo này thế nào, sao không liên lạc với nhà, tiền có đủ tiêu không, rồi nếu Lục Trầm Uyên đối xử tốt với cô là được rồi.
Một loạt tin nhắn hỏi han xong, 10 phút sau ba Tô mới nhắn tiếp, ngữ khí uyển chuyển nói rằng cô chú ý đến Lục Trầm Uyên nhiều một chút.
Cũng không biết là lúc trước nhắn quên mất hay là bị mẹ Tô nhắc nhở.
Dù thế nào thì chuyện này cũng không liên quan đến Tô Hiểu, cô lật hết danh bạ bạn bè tìm những người họ Tô ra rồi chặn hết cả loạt.
*
Tin nhắn mẹ Tô, ba Tô gửi cho Tô Hiểu cũng không gây ra ảnh hưởng gì đến cô, Tô Hiểu xem phim một mạch đến đêm muộn rồi ngủ đến trưa hôm sau.
Tô Hiểu kéo cửa ra thì vừa lúc thấy Lục Hạo đang đứng trước cửa giơ tay lên, có lẽ là chuẩn bị gõ cửa gọi cô.
Lục Hạo thấy cô đi ra thì vội vàng bỏ tay xuống.
Tô Hiểu cười cười, “Đi thôi, xuống ăn cơm.”
Lục Hạo gật đầu, đi theo sau cô xuống nhà ăn trưa.
Thực ra từ khi ăn sáng xong cậu đã ngồi ở dưới nhà đợi Tô Hiểu rồi, đợi đến 10 giờ cũng chưa thấy người xuống, cứ mong ngóng mãi liền đi lên trước cửa phòng ngủ chính.
Lục Hạo lo lắng cô không ăn sáng thì không tốt cho cơ thể nên muốn gõ cửa gọi cô dậy.
Nhưng lại sợ đánh thức cô dậy thì chọc cô tức giận, cứ như vậy do dự đứng trước cửa gần hai tiếng đồng hồ.
Hôm nay Tô Hiểu vốn định đi check in ở một nhà hàng khác mà Lục Trầm Uyên giới thiệu, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của đầu bếp trong nhà, Tô Hiểu thực sự không nỡ nói rằng trưa không ăn cơm nhà nên đã ngồi xuống ăn một chút.
Trước khi cô đi, Lục Hạo ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, mắt nhìn cô rời khỏi.
Cậu thật sự rất muốn tiễn cô ra cửa, nhưng nhớ lại lần trước cô hiểu nhầm rằng cậu cũng muốn đi liền mang cậu đi cùng luôn, thế là cậu không dám ra tiễn nữa.
Cậu biết mình là một người rất vô vị, không nên lảng vảng trước mặt Tô Hiểu làm phiền đến tâm trạng tốt của cô, có thể ăn đồ ăn cô mua về đối với cậu mà nói đã rất hạnh phúc rồi.
Nhưng cậu không ngờ rằng, hôm nay mẹ Lục lại đến nhà lần nữa.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, cậu vô cùng mong chờ người đi vào, nhưng lại không phải gương mặt tươi cười của Tô Hiểu mà là mẹ Lục.
Tô Hiểu vừa đến cửa nhà hàng thì chuông điện thoại reo.
Là số lạ.
Tô Hiểu tưởng là điện thoại của nhà hàng đặt trước ngày mai liền ấn nghe.
Vừa nối máy thì đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên, “Hiểu Hiểu, đang làm gì thế? Sao lâu như vậy mà không liên lạc gì với nhà hết? Mẹ con nói chuyện có hơi khó nghe, con đừng tức giận, mọi người trong nhà đã nói mẹ con rồi, sao con lại chặn hết số của mọi người như vậy? Bác cả đồng ý với con, nhất định sau này sẽ đón con về, để con tiếp tục là đại tiểu thư Tô gia.”
Bác cả Tô lại thở dài, “Bác gái con hôm trước còn nói với bác rằng sao Hiểu Hiểu lâu như vậy vẫn chưa về nhà, bà ấy nhớ con lắm đó, rảnh thì bớt chút thời gian về nhà nhé, bác hai con cũng luôn miệng nói nhớ con đấy, còn mắng bác là ngày trước tự làm chủ gả con cho Lục Trầm Uyên, bác cả cũng không muốn nhưng Lục thị bây giờ vững mạnh như vậy, không kiềm chế Lục Trầm Uyên lại thì sợ rằng không đến 10 năm nữa Tô thị cũng chỉ là hạt cát trong mắt hắn…. Là bác cả có lỗi với con….”
Nói tới đây, bác cả Tô cũng nghẹn ngào.
Người gọi đến đã có thiện ý giới thiệu rồi, Tô Hiểu cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm, xem tâm trạng đã.”
Bác cả Tô vừa miễn cưỡng nặn ra hai giọt nước mắt, chuẩn bị sẵn lời thoại thể hiện tình bác cháu sâu sắc bất chợt nghe Tô hiểu đáp xong cũng đờ người.
???
Tô Hiểu vừa nói cái gì?
Nghe xong lời của Tiểu Bảo, Tô hiểu lướt lên trên khung trò chuyện, phát hiện ra ngày lễ nào nguyên chủ cũng hỏi thăm mẹ Tô nhưng chưa từng nhận được phản hồi.
Có lẽ là do đang ở trong thân thể của nguyên chủ, Tô Hiểu đột nhiên cảm thấy toàn thân dâng lên một nỗi xót xa.
Sau đó cô bình tĩnh lại, bắt đầu gõ chữ.
“Bà giỏi như vậy thì tự mình làm đi.”
“Nếu mà gõ chữ có thể cai trị quốc gia thì tôi nghĩ bà có thể giải cứu thế giới rồi đó.”
“Bà lên chương trình với Lâm Liên đi, sự xuất hiện của bà đủ để khiến khán giả thấy được sự tốt đẹp của Lâm Liên đấy.”
Còn chưa thấy mẹ Tô phản hồi thì đã thấy tin nhắn của ba Tô gửi đến.
Ba Tô không giống mẹ Tô, đầu tiên là hỏi cô cuộc sống dạo này thế nào, sao không liên lạc với nhà, tiền có đủ tiêu không, rồi nếu Lục Trầm Uyên đối xử tốt với cô là được rồi.
Một loạt tin nhắn hỏi han xong, 10 phút sau ba Tô mới nhắn tiếp, ngữ khí uyển chuyển nói rằng cô chú ý đến Lục Trầm Uyên nhiều một chút.
Cũng không biết là lúc trước nhắn quên mất hay là bị mẹ Tô nhắc nhở.
Dù thế nào thì chuyện này cũng không liên quan đến Tô Hiểu, cô lật hết danh bạ bạn bè tìm những người họ Tô ra rồi chặn hết cả loạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*
Tin nhắn mẹ Tô, ba Tô gửi cho Tô Hiểu cũng không gây ra ảnh hưởng gì đến cô, Tô Hiểu xem phim một mạch đến đêm muộn rồi ngủ đến trưa hôm sau.
Tô Hiểu kéo cửa ra thì vừa lúc thấy Lục Hạo đang đứng trước cửa giơ tay lên, có lẽ là chuẩn bị gõ cửa gọi cô.
Lục Hạo thấy cô đi ra thì vội vàng bỏ tay xuống.
Tô Hiểu cười cười, “Đi thôi, xuống ăn cơm.”
Lục Hạo gật đầu, đi theo sau cô xuống nhà ăn trưa.
Thực ra từ khi ăn sáng xong cậu đã ngồi ở dưới nhà đợi Tô Hiểu rồi, đợi đến 10 giờ cũng chưa thấy người xuống, cứ mong ngóng mãi liền đi lên trước cửa phòng ngủ chính.
Lục Hạo lo lắng cô không ăn sáng thì không tốt cho cơ thể nên muốn gõ cửa gọi cô dậy.
Nhưng lại sợ đánh thức cô dậy thì chọc cô tức giận, cứ như vậy do dự đứng trước cửa gần hai tiếng đồng hồ.
Hôm nay Tô Hiểu vốn định đi check in ở một nhà hàng khác mà Lục Trầm Uyên giới thiệu, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của đầu bếp trong nhà, Tô Hiểu thực sự không nỡ nói rằng trưa không ăn cơm nhà nên đã ngồi xuống ăn một chút.
Trước khi cô đi, Lục Hạo ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, mắt nhìn cô rời khỏi.
Cậu thật sự rất muốn tiễn cô ra cửa, nhưng nhớ lại lần trước cô hiểu nhầm rằng cậu cũng muốn đi liền mang cậu đi cùng luôn, thế là cậu không dám ra tiễn nữa.
Cậu biết mình là một người rất vô vị, không nên lảng vảng trước mặt Tô Hiểu làm phiền đến tâm trạng tốt của cô, có thể ăn đồ ăn cô mua về đối với cậu mà nói đã rất hạnh phúc rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cậu không ngờ rằng, hôm nay mẹ Lục lại đến nhà lần nữa.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, cậu vô cùng mong chờ người đi vào, nhưng lại không phải gương mặt tươi cười của Tô Hiểu mà là mẹ Lục.
Tô Hiểu vừa đến cửa nhà hàng thì chuông điện thoại reo.
Là số lạ.
Tô Hiểu tưởng là điện thoại của nhà hàng đặt trước ngày mai liền ấn nghe.
Vừa nối máy thì đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên, “Hiểu Hiểu, đang làm gì thế? Sao lâu như vậy mà không liên lạc gì với nhà hết? Mẹ con nói chuyện có hơi khó nghe, con đừng tức giận, mọi người trong nhà đã nói mẹ con rồi, sao con lại chặn hết số của mọi người như vậy? Bác cả đồng ý với con, nhất định sau này sẽ đón con về, để con tiếp tục là đại tiểu thư Tô gia.”
Bác cả Tô lại thở dài, “Bác gái con hôm trước còn nói với bác rằng sao Hiểu Hiểu lâu như vậy vẫn chưa về nhà, bà ấy nhớ con lắm đó, rảnh thì bớt chút thời gian về nhà nhé, bác hai con cũng luôn miệng nói nhớ con đấy, còn mắng bác là ngày trước tự làm chủ gả con cho Lục Trầm Uyên, bác cả cũng không muốn nhưng Lục thị bây giờ vững mạnh như vậy, không kiềm chế Lục Trầm Uyên lại thì sợ rằng không đến 10 năm nữa Tô thị cũng chỉ là hạt cát trong mắt hắn…. Là bác cả có lỗi với con….”
Nói tới đây, bác cả Tô cũng nghẹn ngào.
Người gọi đến đã có thiện ý giới thiệu rồi, Tô Hiểu cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm, xem tâm trạng đã.”
Bác cả Tô vừa miễn cưỡng nặn ra hai giọt nước mắt, chuẩn bị sẵn lời thoại thể hiện tình bác cháu sâu sắc bất chợt nghe Tô hiểu đáp xong cũng đờ người.
???
Tô Hiểu vừa nói cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro