Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Chương 40

2024-11-23 16:54:38

Đứng từ xa nhìn Tô Hiểu còn không dám tin, lại gần rồi thấy rằng thật sự là Lục Trầm Uyên.

Tô Hiểu đột nhiên có chút cảnh giác, không phải là mẹ Lục mới đi cáo trạng với Lục Trầm Uyên nên anh ta chạy đến tận hòn đảo này tính sổ với cô đấy chứ.

Tô Hiểu đứng cách Lục Trầm Uyên nửa mét, còn hơi sát lại gần Dư Cẩn, mở miệng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Thấy tư thế phòng vệ của Tô Hiểu, Lục Trầm Uyên chau mày, xem ra cô thật sự bị dọa sợ rồi.

Lục Trầm Uyên cũng không tiến lại gần, có lẽ anh cũng không ý thức được, nét mặt của mình bây giờ còn dịu dàng hơn cả ánh hoàng hôn phía sau, “Nhìn thấy tin nhắn cô gửi trong nhóm, vừa lúc rảnh nên qua đây.”

Thực ra không rảnh.

Cho dù Lục Trầm Uyên đã giải quyết hết chuyện ở bên này, cũng nhận được tin nhắn trả lời của Tô Hiểu, nhưng anh vẫn không thể chuyên tâm vào công việc.

Trong đầu anh chỉ nghĩ về câu “thật đáng sợ” của Tô Hiểu.

Dù không thể tập trung vào công việc, nhưng trên mặt Lục Trầm Uyên vẫn rất bình tĩnh, chỉ âm thầm bảo trợ lý Tăng đặt một vé máy bay sớm nhất, sau khi kết thúc bữa cơm với đối tác liền vội vàng đến sân bay.

Sau khi tận mắt nhìn thấy vẻ mặt tươi cười vui vẻ của Tô Hiểu thì nỗi lo lắng của Lục Trầm Uyên mới biến mất.

Đương nhiên lý do “vừa lúc rảnh” này Tô Hiểu không tin.

Nhỡ là vừa lúc đến tính sổ với cô thì sao?

Tô Hiểu nghi ngờ hỏi: “Anh cũng đến chơi?”

Lục Trầm Uyên cười: “Coi như vậy đi.”

Anh nhìn thấy Dư Cẩn cầm mấy túi hải sản tươi, “Không phải có đầu bếp sao, sao còn tự mình đi mua đồ ăn?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dư Cẩn cung kính chào hỏi, đáp lại Lục Trầm Uyên: “Phu nhân nói tối nay muốn nướng hải sản trên bãi biển.”

Lục Trầm Uyên gật đầu: “Đã bảo đầu bếp chuẩn bị các dụng cụ khác chưa?”

Dư Cẩn: “Vẫn chưa ạ.”

Bọn họ vừa mới về đến.

Lục Trầm Uyên quay người: “Vậy để tôi đi bảo họ chuẩn bị.”

  *

Khi mặt trời chìm hẳn xuống mặt biển thì bãi biển nhộn nhịp cũng trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Nhưng bãi biển phía trước biệt thự Tô Hiểu ở thì lại trở nên náo nhiệt hơn ban ngày nhiều.

Mấy đầu bếp ra ra vào vào, đầu tiên đốt than trên bếp nướng, sau đó chế biến hết hải sản, bày đầy hai chiếc xe đẩy đồ ăn rồi đặt cạnh bếp.

Mấy người giúp việc cũng ra ra vào vào, xếp bàn ghế, bày các loại đồ uống lên bàn, còn treo các dây đèn ông sao trên cây vừa để chiếu sáng vừa tăng thêm bầu không khí.

Sau khi sắp xếp xong hết, Tô Hiểu ngồi xuống, cô phát hiện ngoài hải sản cô mua hôm nay ra, trên xe đẩy có rất nhiều đồ ăn khác, chỉ nhìn thôi cũng biết giá cả không hề rẻ.

Ngoài hai xe đẩy bày đầy đồ ăn, điều Tô Hiểu không ngờ tới là còn có một xe đầy nước sốt và các loại đồ ăn kèm, không thua kém gì quầy line trong quán lẩu.

Lục Trầm Uyên giải thích: “Không biết cô thích những loại nước sốt nào, cũng sợ cô do dự không biết chọn cái nào nên tôi đã bảo họ chuẩn bị hết.”

Dư Cẩn cảm thán trong lòng sự tinh tế và chu đáo của Lục Trầm Uyên, đồng thời cũng âm thầm nhắc nhở bản thân cần chú ý những tiểu tiết này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Than trên bếp đã cháy hồng, Lục Trầm Uyên thấy vậy liền để mấy xiên mực lên.

Sau đó lại quay ra hỏi Tô Hiểu muốn ăn gì, Tô Hiểu đang cầm xiên tôm lên nghe Lục Trầm Uyên hỏi vậy liền tiện tay đưa cho anh luôn.

Lục Trầm Uyên cũng rất tự nhiên đón lấy, cầm thêm hai xiên nữa rồi cùng để lên bếp.

Anh còn rất thuần thục lấy chổi quét nước sốt lên các xiên nướng.

Dư Cẩn thấy vậy cũng vội vàng hỏi Tô Hiểu muốn ăn gì.

Thực ra cái gì Tô Hiểu cũng muốn ăn, nhưng dưới ánh đèn vàng ấm áp, những xiên nướng trên bếp thực sự quá cuốn hút, cô liền chỉ tay về chúng.

Dư Cẩn nhìn theo hướng Tô Hiểu chỉ, cũng nhanh tay cầm hai xiên để lên bếp, còn hỏi Tô Hiểu thích loại nước sốt nào.

Lục Trầm Uyên chỉ vào nước sốt bên cạnh anh, “Lần đầu tiên quét thì chỉ có loại này thôi.”

Bầu không khí bỗng yên lặng trong một khoảnh khắc.

Dư Cẩn: “Cảm ơn”

Miệng thì nói cảm ơn, nhưng ánh mắt của Dư Cẩn lại mang chút oán giận mà nhìn Lục Trầm Uyên.

Lục Trầm Uyên hơi khó hiểu.

Sao cảm giác như ánh mắt vừa rồi của Dư Cẩn mang chút oán giận vì không tranh sủng được với anh vậy?

  ……

Lục Trầm Uyên lắc lắc đầu, chắc là ảo giác thôi, khả năng là do dạo này quá bận.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Số ký tự: 0