Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc
Chương 5
2024-11-20 17:57:42
Âm thanh bên ngoài thu hút sự chú ý của hai người bên trong. Tô Hiểu nuốt xuống miếng táo đang nhai, ngẩng đầu lên nhìn.
Lục Trầm Uyên đứng ngược sáng, Tô Hiểu không nhìn rõ dáng vẻ của anh.
Nhưng cô nhìn thấy một người mặc vest, Tô Hiểu hơi cau mày, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Tôi biết rồi, cậu là…”
Lục Hạo cũng ngẩng đầu nhìn Lục Trầm Uyên, hơi kinh ngạc và tò mò tại sao Lục Trầm Uyên lại về nhà vào giờ này.
Khi Lục Hạo kết thúc suy nghĩ của mình, Tô Hiểu cuối cùng cũng nghĩ ra từ đó, cô có chút hưng phấn nói với Lục Trầm Uyên, “Quản gia phải không? Mau mau, đến xoa bóp cho tôi, không biết giúp việc đều đi đâu hết rồi!”
Lục Hạo suýt nữa thì không cầm chắc con dao trong tay.
Mà Tiểu Bảo mới quay lại liền nhìn thấy cảnh tượng này. Cứuuu, ai đó cứu cậu với aaaa!
Nghe thấy Tô Hiểu gọi mình là quản gia, Lục Trầm Uyên không phủ nhận ngay mà bước từ từ về phía trước.
Lục Hạo thấy anh bước đến gần, cụp mắt xuống nhẹ giọng gọi, “Ba”
Tô Hiểu choáng váng.
Ba?
Hệ thống hiển nhiên đoán được suy nghĩ của cô, giải thích: “Ba của Lục Hạo tức là Lục Trầm Uyên đó, chính là chồng của cô, kim chủ của cô, mấy ngày trước cô quẹt thẻ mua đồ, mua đàn các thứ tất cả đều là tiền của anh ta.
Tô Hiểu ngay lập tức hồi tưởng lại cốt truyện đọc được trong nguyên tác.
Hiện nay Tô thị và Lục thị quyền lực không phân cao thấp. Mặc dù Tô gia tranh đấu nội bộ không ngừng nhưng hiện tại vẫn vô cùng hùng mạnh. Sau khi Tô Hiểu gả vào Lục gia, hai tập đoàn sẽ triển khai hàng loạt hạng mục hợp tác vào cuối năm.
Cho đến khi Lục Hạo qua đời, trạng thái tinh thần của Lục Trầm Uyên giảm sút, không thể chuyên tâm quản lý tập đoàn, Tô thị nhân cơ hội suýt nữa thì nuốt chửng lấy Lục thị.
Tuy Tô Hiểu trên thực tế là đứa con bị Tô gia từ bỏ, là con cờ trong âm mưu giúp Tô gia nuốt chửng Lục thị, nhưng Tô gia giả vờ rất tốt, cho cô đủ thể diện của đại tiểu thư Tô gia.
Nhưng cũng chỉ là thể diện.
Trong lòng thì một chút tình cảm cũng không có, đến cả việc ba Tô muốn cho cô tiền tiêu vặt hàng tháng, cũng bị mẹ Tô và bác cả Tô phản đối.
Nhưng có thể diện và giá trị lợi dụng là đủ rồi.
Có thể nói, cho dù cô có quá đáng, bây giờ Lục Trầm Uyên cũng không thể làm gì cô.
Nghĩ đến đây, Tô Hiểu mới yên tâm bình tĩnh lại.
---
Lục Trầm Uyên dừng bước trước sofa, gật đầu đáp lại Lục Hạo, anh đứng cách Tô Hiểu nửa mét, cúi xuống nhìn cô.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Tô Hiểu, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu cô.
Tô Hiểu cũng nhìn rõ được dáng vẻ của Lục Trầm Uyên.
Là công chúa hoàng thất, Tô Hiểu đã từng gặp rất nhiều mỹ nam, kể cả trong số các hoàng huynh của cô, cũng có mấy người đều rất đẹp trai. Nhưng Tô Hiểu không thể không thừa nhận, nhan sắc của Lục Trầm Uyên hạ gục tất cả những người trước đây cô từng gặp.
Khen một câu “sắc đẹp trời sinh” cũng không quá đáng.
Khí chất của anh ta không hề thua kém phụ hoàng cô.
Người có khí chất mạnh mẽ như vậy, Tô Hiểu chỉ từng thấy hai người, một là phụ hoàng, hai là vị tướng quân bách chiến bách thắng, dũng cảm bảo vệ Duật quốc mười năm liền, cũng là vị vương gia khác họ duy nhất của Duật quốc.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, cho dù là Tô Hiểu cũng có chút sợ hãi.
Nếu không phải từng đọc nguyên tác, biết anh ta không thể làm gì mình, Tô Hiểu cảm thấy một giây sau anh ta có thể túm lấy cô ném ra ngoài.
Một lúc sau, Lục Trầm Uyên mới thu lại ánh mắt, giọng nói lạnh lùng ẩn chứa một chút chán ghét không thể nhận ra: “Trong nhà không có quản gia, nếu cô cần, sau kỳ nghỉ hè tôi sẽ sắp xếp cho cô.”
Nghe thấy anh nói xong, Tô Hiểu và hệ thống mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay trùng hợp chính là ngày đầu tiên Lục Hạo nghỉ hè.
Lục Hạo không thích trong nhà có nhiều người, Lục Trầm Uyên lại thường xuyên không về, vì vậy Lục gia chỉ sắp xếp vài người giúp việc, không có quản gia.
Khi Lục Hạo về nhà, mấy người giúp việc tự giác tránh đi, chỉ đến giờ cơm mới xuất hiện, dọn dẹp vệ sinh cũng chọn lúc Lục Hạo nghỉ ngơi mới làm.
Sau khi Tô Hiểu gả đến, giúp việc cũng vẫn làm theo quy tắc mà Lục Trầm Uyên phân phó như trước không thay đổi.
Tô Hiểu không biết những điều này, thắc mắc “Tại sao lại phải đợi đến sau kỳ nghỉ hè?”
“Vốn dĩ giúp việc cũng không có mấy người, chuyện gì cũng phải nói đi nói lại vài lần mới hiểu, cũng không có ai quản lý, vệ sinh thì….”
Trước đây ở trong cung đều có các ma ma quản giáo, khi phân đến các cung khác nhau lại được đại cung nữ của cung đó dạy bảo thêm, vì vậy đến khi hầu hạ chủ tử thì vô cùng tỉ mỉ chu đáo.
Tô Hiểu đương nhiên biết ở đây không thể so với trong cung, nhưng khi cần lại không thấy người đâu thì đúng là không chấp nhận được, dù gì cũng là mất tiền thuê người về.
Đời trước cho dù là đang ngủ nhận được điện thoại của sếp cô cũng phải bật dậy sửa kế hoạch.
Nghĩ đến những quản gia cô xem trong phim vô cùng thần thông quảng đại, Tô Hiểu cảm thấy cái nhà này thiếu một người quản gia như vậy.
Tô Hiểu vừa bẻ ngón tay vừa đếm những điều chưa tốt của giúp việc, khi đếm đến 7, Tô Hiểu vô ý ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Lục Trầm Uyên.
Sinh ra ở hoàng gia, dù Tô Hiểu vô cùng được cưng chiều, trông có vẻ như vô pháp vô thiên, nhưng vẫn phải nhìn sắc mặt của hoàng đế, vì vậy cô cũng luyện được khả năng nhìn mặt đoán ý vô cùng giỏi.
Khi phụ hoàng vui thì cô như thế nào cũng được, nhưng khi phụ hoàng không vui thì không thể gây chuyện trước mặt ông.
Dù hiện tại sắc mặt của Lục Trầm Uyên không có gì khác thường nhưng Tô Hiểu có thể nhìn ra được có chút không nhẫn nại trong ánh mắt của anh.
Tô Hiểu rụt lại bàn tay đang mở ra đếm, cười nói, “hết rồi.”
Lục Trầm Uyên đứng ngược sáng, Tô Hiểu không nhìn rõ dáng vẻ của anh.
Nhưng cô nhìn thấy một người mặc vest, Tô Hiểu hơi cau mày, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Tôi biết rồi, cậu là…”
Lục Hạo cũng ngẩng đầu nhìn Lục Trầm Uyên, hơi kinh ngạc và tò mò tại sao Lục Trầm Uyên lại về nhà vào giờ này.
Khi Lục Hạo kết thúc suy nghĩ của mình, Tô Hiểu cuối cùng cũng nghĩ ra từ đó, cô có chút hưng phấn nói với Lục Trầm Uyên, “Quản gia phải không? Mau mau, đến xoa bóp cho tôi, không biết giúp việc đều đi đâu hết rồi!”
Lục Hạo suýt nữa thì không cầm chắc con dao trong tay.
Mà Tiểu Bảo mới quay lại liền nhìn thấy cảnh tượng này. Cứuuu, ai đó cứu cậu với aaaa!
Nghe thấy Tô Hiểu gọi mình là quản gia, Lục Trầm Uyên không phủ nhận ngay mà bước từ từ về phía trước.
Lục Hạo thấy anh bước đến gần, cụp mắt xuống nhẹ giọng gọi, “Ba”
Tô Hiểu choáng váng.
Ba?
Hệ thống hiển nhiên đoán được suy nghĩ của cô, giải thích: “Ba của Lục Hạo tức là Lục Trầm Uyên đó, chính là chồng của cô, kim chủ của cô, mấy ngày trước cô quẹt thẻ mua đồ, mua đàn các thứ tất cả đều là tiền của anh ta.
Tô Hiểu ngay lập tức hồi tưởng lại cốt truyện đọc được trong nguyên tác.
Hiện nay Tô thị và Lục thị quyền lực không phân cao thấp. Mặc dù Tô gia tranh đấu nội bộ không ngừng nhưng hiện tại vẫn vô cùng hùng mạnh. Sau khi Tô Hiểu gả vào Lục gia, hai tập đoàn sẽ triển khai hàng loạt hạng mục hợp tác vào cuối năm.
Cho đến khi Lục Hạo qua đời, trạng thái tinh thần của Lục Trầm Uyên giảm sút, không thể chuyên tâm quản lý tập đoàn, Tô thị nhân cơ hội suýt nữa thì nuốt chửng lấy Lục thị.
Tuy Tô Hiểu trên thực tế là đứa con bị Tô gia từ bỏ, là con cờ trong âm mưu giúp Tô gia nuốt chửng Lục thị, nhưng Tô gia giả vờ rất tốt, cho cô đủ thể diện của đại tiểu thư Tô gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cũng chỉ là thể diện.
Trong lòng thì một chút tình cảm cũng không có, đến cả việc ba Tô muốn cho cô tiền tiêu vặt hàng tháng, cũng bị mẹ Tô và bác cả Tô phản đối.
Nhưng có thể diện và giá trị lợi dụng là đủ rồi.
Có thể nói, cho dù cô có quá đáng, bây giờ Lục Trầm Uyên cũng không thể làm gì cô.
Nghĩ đến đây, Tô Hiểu mới yên tâm bình tĩnh lại.
---
Lục Trầm Uyên dừng bước trước sofa, gật đầu đáp lại Lục Hạo, anh đứng cách Tô Hiểu nửa mét, cúi xuống nhìn cô.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Tô Hiểu, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu cô.
Tô Hiểu cũng nhìn rõ được dáng vẻ của Lục Trầm Uyên.
Là công chúa hoàng thất, Tô Hiểu đã từng gặp rất nhiều mỹ nam, kể cả trong số các hoàng huynh của cô, cũng có mấy người đều rất đẹp trai. Nhưng Tô Hiểu không thể không thừa nhận, nhan sắc của Lục Trầm Uyên hạ gục tất cả những người trước đây cô từng gặp.
Khen một câu “sắc đẹp trời sinh” cũng không quá đáng.
Khí chất của anh ta không hề thua kém phụ hoàng cô.
Người có khí chất mạnh mẽ như vậy, Tô Hiểu chỉ từng thấy hai người, một là phụ hoàng, hai là vị tướng quân bách chiến bách thắng, dũng cảm bảo vệ Duật quốc mười năm liền, cũng là vị vương gia khác họ duy nhất của Duật quốc.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, cho dù là Tô Hiểu cũng có chút sợ hãi.
Nếu không phải từng đọc nguyên tác, biết anh ta không thể làm gì mình, Tô Hiểu cảm thấy một giây sau anh ta có thể túm lấy cô ném ra ngoài.
Một lúc sau, Lục Trầm Uyên mới thu lại ánh mắt, giọng nói lạnh lùng ẩn chứa một chút chán ghét không thể nhận ra: “Trong nhà không có quản gia, nếu cô cần, sau kỳ nghỉ hè tôi sẽ sắp xếp cho cô.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy anh nói xong, Tô Hiểu và hệ thống mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay trùng hợp chính là ngày đầu tiên Lục Hạo nghỉ hè.
Lục Hạo không thích trong nhà có nhiều người, Lục Trầm Uyên lại thường xuyên không về, vì vậy Lục gia chỉ sắp xếp vài người giúp việc, không có quản gia.
Khi Lục Hạo về nhà, mấy người giúp việc tự giác tránh đi, chỉ đến giờ cơm mới xuất hiện, dọn dẹp vệ sinh cũng chọn lúc Lục Hạo nghỉ ngơi mới làm.
Sau khi Tô Hiểu gả đến, giúp việc cũng vẫn làm theo quy tắc mà Lục Trầm Uyên phân phó như trước không thay đổi.
Tô Hiểu không biết những điều này, thắc mắc “Tại sao lại phải đợi đến sau kỳ nghỉ hè?”
“Vốn dĩ giúp việc cũng không có mấy người, chuyện gì cũng phải nói đi nói lại vài lần mới hiểu, cũng không có ai quản lý, vệ sinh thì….”
Trước đây ở trong cung đều có các ma ma quản giáo, khi phân đến các cung khác nhau lại được đại cung nữ của cung đó dạy bảo thêm, vì vậy đến khi hầu hạ chủ tử thì vô cùng tỉ mỉ chu đáo.
Tô Hiểu đương nhiên biết ở đây không thể so với trong cung, nhưng khi cần lại không thấy người đâu thì đúng là không chấp nhận được, dù gì cũng là mất tiền thuê người về.
Đời trước cho dù là đang ngủ nhận được điện thoại của sếp cô cũng phải bật dậy sửa kế hoạch.
Nghĩ đến những quản gia cô xem trong phim vô cùng thần thông quảng đại, Tô Hiểu cảm thấy cái nhà này thiếu một người quản gia như vậy.
Tô Hiểu vừa bẻ ngón tay vừa đếm những điều chưa tốt của giúp việc, khi đếm đến 7, Tô Hiểu vô ý ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Lục Trầm Uyên.
Sinh ra ở hoàng gia, dù Tô Hiểu vô cùng được cưng chiều, trông có vẻ như vô pháp vô thiên, nhưng vẫn phải nhìn sắc mặt của hoàng đế, vì vậy cô cũng luyện được khả năng nhìn mặt đoán ý vô cùng giỏi.
Khi phụ hoàng vui thì cô như thế nào cũng được, nhưng khi phụ hoàng không vui thì không thể gây chuyện trước mặt ông.
Dù hiện tại sắc mặt của Lục Trầm Uyên không có gì khác thường nhưng Tô Hiểu có thể nhìn ra được có chút không nhẫn nại trong ánh mắt của anh.
Tô Hiểu rụt lại bàn tay đang mở ra đếm, cười nói, “hết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro