Chương 3
2024-08-07 00:05:00
Một nghiên mực thượng đẳng tự nhiên là cho Trừng ca nhi đã bắt đầu học vỡ lòng, Triệt ca nhi được vài món đồ chơi tinh xảo và quần áo, giày nhỏ do Liễu thị tự tay may.
Vừa có vẻ thân thiết vừa không thất lễ.
Dương thị liên tiếp sinh con trai nên có địa vị khá cao trong phủ, nhưng vì tính tình hiền lành chưa từng ra vẻ vênh váo, trợ giúp Thẩm thị quản lý công việc trong phủ sáu năm mà không lần nào lấn lướt bà ta, nên rất được Thẩm thị thích.
Dương thị cười thay hai đứa con trai nhận quà Nhị thẩm thẩm của họ tặng cho, khen rằng: “Đệ muội thật khéo tay, ta cũng không may được y phục tinh xảo như vậy.”
Liễu thị nói: "Tẩu tẩu quá khiêm nhượng."
Liễu thị nhìn hướng mẹ chồng Thẩm thị ngồi ở ghế chủ, lộ vẻ mặt rụt rè mà con dâu mới nên có: “Trước kia thường nghe nương con nhắc đến mẫu thân có được một người con dâu rất giỏi giang, mẫu thân vẫn luôn hâm mộ người.”
Mẫu thân của Liễu thị và Thẩm thị thời trẻ là bằng hữu thân thiết, mấy chục năm qua quan hệ luôn tốt đẹp.
Một câu ngắn ngủi đã khen Thẩm thị và Dương thị, tiện thể kéo gần khoảng cách của mình và hai vị này.
Ôn Diệp nhìn trộm, phải công nhận là nhị tẩu này có chỉ số EQ cao thật.
Thẩm thị nghe lời này, khuôn mặt thường ngày nghiêm túc giãn ra nụ cười: “Tốt tốt, các ngươi đều tốt.”
Sau đó Ôn Diệp được tặng một chiếc vòng ngọc, tiểu muội Ôn Nhiên được một bộ đồ xinh đẹp.
Tuy Ôn gia không phải nhà quyền quý đứng đầu nhất Thịnh Kinh thành, nhưng phú quý tích lũy mấy trăm năm, có vô số cửa hàng, điền trang dưới danh nghĩa, chỉ riêng bữa sáng này đã bày mười sáu món ngon tinh xảo.
Gia đình Ôn phụ, Thẩm thị ngồi ở bàn chính, còn thứ xuất như nhóm Ôn Diệp và thị thiếp thì ngồi ở bàn phụ. Ngồi hai bên Ôn Diệp là thân mẫu Thường di nương và tiểu muội ruột Ôn Nhiên. Bên cạnh Thường di nương là Quế di nương.
Quế di nương sinh một con gái, lớn hơn Ôn Diệp một tuổi, nhưng đã xuất giá được vài năm.
Trong hậu viện của Ôn phụ có một thê ba thiếp, so với các phủ quyền quý đương thời khác đã xem như nam nhân không trọng nữ sắc.
Quế di nương và Bạch di nương mấy năm trước bị bệnh qua đời đều là tỳ nữ đi theo khi Thẩm thị gả vào Ôn gia. Lúc Thẩm thị mang thai đứa con đầu thì kiểm soát hai người, mãi khi bà ta sinh người con trai thứ hai mới cho phép bọn họ tự do mang bầu.
Hai người trước sau sinh ra hai vị cô nương, cũng là hai thứ tỷ đã xuất giá nhiều năm xếp trên Ôn Diệp.
Thân mẫu của Ôn Diệp, Thường di nương là Thẩm thị chọn từ trong hạ nhân của Ôn phủ, vẻ ngoài không quá đẹp, nhưng so với Bạch di nương quyến rũ, Quế di nương nhát gan không làm được việc gì thì Thường thị ít nhất nhìn mát mắt hơn.
Thẩm thị rất vừa lòng điểm này.
Lúc bình thường thì Thường di nương và Quế di nương ít khi đến chính viện, Thẩm thị cũng lười gọi bọn họ đến hầu hạ, nhưng hôm nay trong nhà tăng thêm người, cần gọi tất cả đến để nhận mặt.
Ôn gia tuân theo quy tắc ‘ăn không nói, ngủ không mớ’, nhưng hôm nay hơi khác chút, chỉ có Thẩm thị và hai vị con dâu nói nhiều hai câu. Ôn Diệp nghe tiếng nói chuyện đứt quãng của họ, miệng luôn nhai.
Nàng húp một bát canh thịt dê trước, còn lại mười mấy món thì mỗi món gắp một ít.
Phải công nhận, bữa sáng của chính viện ngon hơn phòng bếp nhỏ trong sân của nàng, dù nàng đã cải tiến đồ ăn trong phòng bếp nhỏ nhiều lần.
Thường di nương không nhịn được nữa, lén kéo Ôn Diệp vài lần cũng không thể ngăn nàng lại. Hai mẹ con bề ngoài giống hệt nhau, mặt tròn trắng trẻo như viên ngọc.
Vừa có vẻ thân thiết vừa không thất lễ.
Dương thị liên tiếp sinh con trai nên có địa vị khá cao trong phủ, nhưng vì tính tình hiền lành chưa từng ra vẻ vênh váo, trợ giúp Thẩm thị quản lý công việc trong phủ sáu năm mà không lần nào lấn lướt bà ta, nên rất được Thẩm thị thích.
Dương thị cười thay hai đứa con trai nhận quà Nhị thẩm thẩm của họ tặng cho, khen rằng: “Đệ muội thật khéo tay, ta cũng không may được y phục tinh xảo như vậy.”
Liễu thị nói: "Tẩu tẩu quá khiêm nhượng."
Liễu thị nhìn hướng mẹ chồng Thẩm thị ngồi ở ghế chủ, lộ vẻ mặt rụt rè mà con dâu mới nên có: “Trước kia thường nghe nương con nhắc đến mẫu thân có được một người con dâu rất giỏi giang, mẫu thân vẫn luôn hâm mộ người.”
Mẫu thân của Liễu thị và Thẩm thị thời trẻ là bằng hữu thân thiết, mấy chục năm qua quan hệ luôn tốt đẹp.
Một câu ngắn ngủi đã khen Thẩm thị và Dương thị, tiện thể kéo gần khoảng cách của mình và hai vị này.
Ôn Diệp nhìn trộm, phải công nhận là nhị tẩu này có chỉ số EQ cao thật.
Thẩm thị nghe lời này, khuôn mặt thường ngày nghiêm túc giãn ra nụ cười: “Tốt tốt, các ngươi đều tốt.”
Sau đó Ôn Diệp được tặng một chiếc vòng ngọc, tiểu muội Ôn Nhiên được một bộ đồ xinh đẹp.
Tuy Ôn gia không phải nhà quyền quý đứng đầu nhất Thịnh Kinh thành, nhưng phú quý tích lũy mấy trăm năm, có vô số cửa hàng, điền trang dưới danh nghĩa, chỉ riêng bữa sáng này đã bày mười sáu món ngon tinh xảo.
Gia đình Ôn phụ, Thẩm thị ngồi ở bàn chính, còn thứ xuất như nhóm Ôn Diệp và thị thiếp thì ngồi ở bàn phụ. Ngồi hai bên Ôn Diệp là thân mẫu Thường di nương và tiểu muội ruột Ôn Nhiên. Bên cạnh Thường di nương là Quế di nương.
Quế di nương sinh một con gái, lớn hơn Ôn Diệp một tuổi, nhưng đã xuất giá được vài năm.
Trong hậu viện của Ôn phụ có một thê ba thiếp, so với các phủ quyền quý đương thời khác đã xem như nam nhân không trọng nữ sắc.
Quế di nương và Bạch di nương mấy năm trước bị bệnh qua đời đều là tỳ nữ đi theo khi Thẩm thị gả vào Ôn gia. Lúc Thẩm thị mang thai đứa con đầu thì kiểm soát hai người, mãi khi bà ta sinh người con trai thứ hai mới cho phép bọn họ tự do mang bầu.
Hai người trước sau sinh ra hai vị cô nương, cũng là hai thứ tỷ đã xuất giá nhiều năm xếp trên Ôn Diệp.
Thân mẫu của Ôn Diệp, Thường di nương là Thẩm thị chọn từ trong hạ nhân của Ôn phủ, vẻ ngoài không quá đẹp, nhưng so với Bạch di nương quyến rũ, Quế di nương nhát gan không làm được việc gì thì Thường thị ít nhất nhìn mát mắt hơn.
Thẩm thị rất vừa lòng điểm này.
Lúc bình thường thì Thường di nương và Quế di nương ít khi đến chính viện, Thẩm thị cũng lười gọi bọn họ đến hầu hạ, nhưng hôm nay trong nhà tăng thêm người, cần gọi tất cả đến để nhận mặt.
Ôn gia tuân theo quy tắc ‘ăn không nói, ngủ không mớ’, nhưng hôm nay hơi khác chút, chỉ có Thẩm thị và hai vị con dâu nói nhiều hai câu. Ôn Diệp nghe tiếng nói chuyện đứt quãng của họ, miệng luôn nhai.
Nàng húp một bát canh thịt dê trước, còn lại mười mấy món thì mỗi món gắp một ít.
Phải công nhận, bữa sáng của chính viện ngon hơn phòng bếp nhỏ trong sân của nàng, dù nàng đã cải tiến đồ ăn trong phòng bếp nhỏ nhiều lần.
Thường di nương không nhịn được nữa, lén kéo Ôn Diệp vài lần cũng không thể ngăn nàng lại. Hai mẹ con bề ngoài giống hệt nhau, mặt tròn trắng trẻo như viên ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro