Chấp Nhận Tìm H...
2024-11-27 00:37:29
Đới Mẫn Giai cùng Hoắc Kỳ Xuyên bước vào nhà, ngôi nhà rộng lớn nhưng lạnh lẽo vì thiếu vắng sự sống. Cô dìu anh ngồi xuống sofa. Anh nhìn cô, ánh mắt đầy sự biết ơn nhưng cũng không thiếu phần tinh quái.
- Anh đói rồi. - Hoắc Kỳ Xuyên nói khẽ, cố tỏ ra yếu ớt. - Có thể em nấu cho anh chút gì ăn được không?
- Anh muốn ăn gì? - Cô nhỏ nhẹ hỏi, giọng nói tràn ngập sự quan tâm.
- Em nấu gì cũng được.
Đới Mẫn Giai gật đầu, tiến vào bếp. Cô lục tìm nguyên liệu và bắt đầu nấu một bữa ăn đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng. Trong lúc nấu, cô không ngừng nghĩ về sự gần gũi và tình cảm mà Hoắc Kỳ Xuyên dành cho mình. Liệu sau này sẽ còn người đàn ông nào bỏ hết mọi thứ, đứng ra đỡ dao cho cô như anh nữa không?
Khi bữa ăn đã hoàn tất, cô mang ra bàn và gọi Hoắc Kỳ Xuyên vào ăn.
Hoắc Kỳ Xuyên cố gắng đứng dậy nhưng làm bộ như rất khó khăn, một tay ôm lấy vết thương:
- Mẫn Giai, anh không tiện tự múc đâu. Em giúp anh được không?
Đới Mẫn Giai nhìn anh, ánh mắt đầy nghi ngờ nhưng rồi cũng phải mềm lòng trước vẻ mặt của anh:
- Anh đừng có mà giả vờ. Nhưng thôi, được rồi, để em giúp.
Cô cầm muỗng và bắt đầu đút cho anh từng thìa cháo ấm nóng. Mỗi lần cô đưa muỗng lên, ánh mắt họ lại chạm nhau, không gian như lắng đọng lại. Hoắc Kỳ Xuyên cố tình nhăn mặt khi nhai, khiến Đới Mẫn Giai phì cười.
- Anh đúng là làm nũng. - Cô cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng hơn.
- Chỉ có em mới chịu đút anh ăn thôi. - Hoắc Kỳ Xuyên đáp, ánh mắt đầy sự ấm áp và tình cảm.
Đới Mẫn Giai tiếp tục đút cho anh ăn, trong lòng dần dần cảm thấy ấm áp hơn. Sau khi Hoắc Kỳ Xuyên ăn xong, cô dọn dẹp bát đĩa. Đúng lúc này, anh nhẹ nhàng lên tiếng:
- Anh muốn đi tắm một chút, nhưng vết thương khiến anh khó khăn. Em có thể giúp anh được không?
Đới Mẫn Giai mở tròn mắt, giọng nói lắp bắp:
- Em… Em giúp anh bằng cách nào chứ… Em không biết… tắm cho người khác…
Hoắc Kỳ Xuyên bật cười lớn khiến cô càng ngượng ngùng hơn:
- Ý anh là liệu em có thể giúp anh xả nước bồn tắm được không?
- À cái đó em làm được. Anh chỉ em nhà tắm nằm ở đâu đi.
Đới Mẫn Giai đi theo phía sau lưng Hoắc Kỳ Xuyên, cố gắng làm cho gương mặt bớt nóng. Cô có thể thấy bờ vai anh run lên, càng khiến cô tức chết.
- Vừa rồi em nghĩ anh yêu cầu cái gì khác sao? - Anh vẫn không muốn buông tha cho cô.
- Không có gì cả. - Cô mím môi, cố xua suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Hoắc Kỳ Xuyên chống tay lên cánh cửa nhà tắm, miệng nở ra nụ cười nham hiểm:
- Anh cũng không ngại nếu em muốn giúp anh từ A đến Z như vậy đâu.
- Anh… Anh lo đi chuẩn bị đồ đi.
Bị Đới Mẫn Giai đẩy ra khỏi nhà tắm, Hoắc Kỳ Xuyên nở nụ cười thích thú. Anh biết cô không nỡ khiến anh bị đau, nhưng dù sao anh cũng không thể trêu chọc quá đà rồi làm cô chán ghét anh được.
Khi Đới Mẫn Giai đang chuẩn bị nước trong nhà tắm, Hoắc Kỳ Xuyên đứng bên ngoài và nói vọng vào:
- Mẫn Giai, anh thực sự rất cảm kích em vì đã ở lại và chăm sóc anh. Anh biết em đã có nhiều áp lực trong công việc và cuộc sống, nhưng anh muốn em biết rằng anh luôn ở đây, sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với em. Anh thật sự muốn chúng ta có thể hiểu nhau hơn.
Đới Mẫn Giai cảm thấy tim mình mềm nhũn. Cô nhẹ nhàng nói vọng ra từ nhà tắm:
- Kỳ Xuyên!
Hoắc Kỳ Xuyên đang chọn đồ, nghe cô kêu tên mình nên khựng lại. Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh bằng chất giọng ngọt ngào đó, cứ như cô sắp thông báo một chuyện vô cùng quan trọng. Anh nín thở, tiếp tục chờ đợi lời tiếp theo.
- Em đã suy nghĩ rất nhiều. Em chấp nhận cùng anh tìm hiểu.
Đới Mẫn Giai hồi hộp, một lát sau vẫn không thấy Hoắc Kỳ Xuyên đáp lại nên nghĩ rằng có lẽ anh không nghe rõ. Bất ngờ, sau lưng cô vang lên tiếng chốt cửa nhà tắm. Cô xoay người, lùi bước ngay về sau khi phát hiện anh đã áp sát cô từ lúc nào.
- Kỳ… Kỳ Xuyên?
Hoắc Kỳ Xuyên một tay ôm lấy eo của Đới Mẫn Giai, đặt cô ngồi lên thành bồn tắm. Anh cẩn thận quỳ một chân xuống, ánh mắt thâm tình nhìn cô:
- Em nói thật sao, Mẫn Giai?
Cô đặt tay lên vai anh, thẹn thùng:
- Vâng!
Anh nắm chặt eo cô, không giấu nổi sự vui mừng trên gương mặt nhưng có chút gì đó nham hiểm:
- Còn nhớ rõ anh bảo anh sẽ làm gì khi tìm được em chứ?
Cô ngẩn ngơ:
- Chuyện gì ạ?
- Chịu trách nhiệm cho lần đầu của anh!
Đới Mẫn Giai mở tròn mắt, không kịp nói gì, đã cảm nhận môi của Hoắc Kỳ Xuyên chạm vào môi mình. Người đàn ông này thật biết cách lợi dụng cơ hội, nhưng cô cho phép điều đó. Chậm rãi nhắm mắt, cô chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào của tình yêu.
- Anh đói rồi. - Hoắc Kỳ Xuyên nói khẽ, cố tỏ ra yếu ớt. - Có thể em nấu cho anh chút gì ăn được không?
- Anh muốn ăn gì? - Cô nhỏ nhẹ hỏi, giọng nói tràn ngập sự quan tâm.
- Em nấu gì cũng được.
Đới Mẫn Giai gật đầu, tiến vào bếp. Cô lục tìm nguyên liệu và bắt đầu nấu một bữa ăn đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng. Trong lúc nấu, cô không ngừng nghĩ về sự gần gũi và tình cảm mà Hoắc Kỳ Xuyên dành cho mình. Liệu sau này sẽ còn người đàn ông nào bỏ hết mọi thứ, đứng ra đỡ dao cho cô như anh nữa không?
Khi bữa ăn đã hoàn tất, cô mang ra bàn và gọi Hoắc Kỳ Xuyên vào ăn.
Hoắc Kỳ Xuyên cố gắng đứng dậy nhưng làm bộ như rất khó khăn, một tay ôm lấy vết thương:
- Mẫn Giai, anh không tiện tự múc đâu. Em giúp anh được không?
Đới Mẫn Giai nhìn anh, ánh mắt đầy nghi ngờ nhưng rồi cũng phải mềm lòng trước vẻ mặt của anh:
- Anh đừng có mà giả vờ. Nhưng thôi, được rồi, để em giúp.
Cô cầm muỗng và bắt đầu đút cho anh từng thìa cháo ấm nóng. Mỗi lần cô đưa muỗng lên, ánh mắt họ lại chạm nhau, không gian như lắng đọng lại. Hoắc Kỳ Xuyên cố tình nhăn mặt khi nhai, khiến Đới Mẫn Giai phì cười.
- Anh đúng là làm nũng. - Cô cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng hơn.
- Chỉ có em mới chịu đút anh ăn thôi. - Hoắc Kỳ Xuyên đáp, ánh mắt đầy sự ấm áp và tình cảm.
Đới Mẫn Giai tiếp tục đút cho anh ăn, trong lòng dần dần cảm thấy ấm áp hơn. Sau khi Hoắc Kỳ Xuyên ăn xong, cô dọn dẹp bát đĩa. Đúng lúc này, anh nhẹ nhàng lên tiếng:
- Anh muốn đi tắm một chút, nhưng vết thương khiến anh khó khăn. Em có thể giúp anh được không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đới Mẫn Giai mở tròn mắt, giọng nói lắp bắp:
- Em… Em giúp anh bằng cách nào chứ… Em không biết… tắm cho người khác…
Hoắc Kỳ Xuyên bật cười lớn khiến cô càng ngượng ngùng hơn:
- Ý anh là liệu em có thể giúp anh xả nước bồn tắm được không?
- À cái đó em làm được. Anh chỉ em nhà tắm nằm ở đâu đi.
Đới Mẫn Giai đi theo phía sau lưng Hoắc Kỳ Xuyên, cố gắng làm cho gương mặt bớt nóng. Cô có thể thấy bờ vai anh run lên, càng khiến cô tức chết.
- Vừa rồi em nghĩ anh yêu cầu cái gì khác sao? - Anh vẫn không muốn buông tha cho cô.
- Không có gì cả. - Cô mím môi, cố xua suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Hoắc Kỳ Xuyên chống tay lên cánh cửa nhà tắm, miệng nở ra nụ cười nham hiểm:
- Anh cũng không ngại nếu em muốn giúp anh từ A đến Z như vậy đâu.
- Anh… Anh lo đi chuẩn bị đồ đi.
Bị Đới Mẫn Giai đẩy ra khỏi nhà tắm, Hoắc Kỳ Xuyên nở nụ cười thích thú. Anh biết cô không nỡ khiến anh bị đau, nhưng dù sao anh cũng không thể trêu chọc quá đà rồi làm cô chán ghét anh được.
Khi Đới Mẫn Giai đang chuẩn bị nước trong nhà tắm, Hoắc Kỳ Xuyên đứng bên ngoài và nói vọng vào:
- Mẫn Giai, anh thực sự rất cảm kích em vì đã ở lại và chăm sóc anh. Anh biết em đã có nhiều áp lực trong công việc và cuộc sống, nhưng anh muốn em biết rằng anh luôn ở đây, sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với em. Anh thật sự muốn chúng ta có thể hiểu nhau hơn.
Đới Mẫn Giai cảm thấy tim mình mềm nhũn. Cô nhẹ nhàng nói vọng ra từ nhà tắm:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Kỳ Xuyên!
Hoắc Kỳ Xuyên đang chọn đồ, nghe cô kêu tên mình nên khựng lại. Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh bằng chất giọng ngọt ngào đó, cứ như cô sắp thông báo một chuyện vô cùng quan trọng. Anh nín thở, tiếp tục chờ đợi lời tiếp theo.
- Em đã suy nghĩ rất nhiều. Em chấp nhận cùng anh tìm hiểu.
Đới Mẫn Giai hồi hộp, một lát sau vẫn không thấy Hoắc Kỳ Xuyên đáp lại nên nghĩ rằng có lẽ anh không nghe rõ. Bất ngờ, sau lưng cô vang lên tiếng chốt cửa nhà tắm. Cô xoay người, lùi bước ngay về sau khi phát hiện anh đã áp sát cô từ lúc nào.
- Kỳ… Kỳ Xuyên?
Hoắc Kỳ Xuyên một tay ôm lấy eo của Đới Mẫn Giai, đặt cô ngồi lên thành bồn tắm. Anh cẩn thận quỳ một chân xuống, ánh mắt thâm tình nhìn cô:
- Em nói thật sao, Mẫn Giai?
Cô đặt tay lên vai anh, thẹn thùng:
- Vâng!
Anh nắm chặt eo cô, không giấu nổi sự vui mừng trên gương mặt nhưng có chút gì đó nham hiểm:
- Còn nhớ rõ anh bảo anh sẽ làm gì khi tìm được em chứ?
Cô ngẩn ngơ:
- Chuyện gì ạ?
- Chịu trách nhiệm cho lần đầu của anh!
Đới Mẫn Giai mở tròn mắt, không kịp nói gì, đã cảm nhận môi của Hoắc Kỳ Xuyên chạm vào môi mình. Người đàn ông này thật biết cách lợi dụng cơ hội, nhưng cô cho phép điều đó. Chậm rãi nhắm mắt, cô chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào của tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro