Mê Luyến Yên Chi Mỗi Đêm

Chương 50

2024-11-27 00:37:29

Đới Mẫn Giai thu dọn đồ đạc, ngay giây sau nhận được tiếng gõ bàn đến từ Hoắc Kỳ Xuyên. Trong phòng họp chẳng còn có ai ngoài hai người họ.

- Có thể mời em đi uống cà phê với anh không?

Đứng trước nụ cười của Hoắc Kỳ Xuyên, Đới Mẫn Giai gật đầu lúc nào chẳng hay. Cô đi theo phía sau anh, bước vào thang máy đi lên tầng thượng của công ty. Không gian thoáng đãng, thoải mái khác biệt với lần đầu tiên họ gặp nhau ở quán bar. Hiện tại, họ đối diện bằng một thân phận hoàn toàn mới.

Ngồi xuống ghế, Hoắc Kỳ Xuyên cẩn thận đẩy tách đường và sữa lại gần Đới Mẫn Giai. Anh nhìn cô, không thể che giấu ánh mắt tràn đầy tình cảm:

- Em có hài lòng về buổi thuyết trình hôm nay không?

Đới Mẫn Giai mỉm cười, nhưng không tiết lộ điều gì.

- Đó là đánh giá bí mật, không thể tiết lộ. - Cô trả lời một cách chuyên nghiệp, ánh mắt lấp lánh tia nghịch ngợm.

Hoắc Kỳ Xuyên cười nhẹ, nhưng câu nói đó không phải là trọng điểm trong lòng anh. Anh vẫn còn nhiều điều muốn biết.

Tối qua em có về nhà an toàn không? - Anh hỏi tiếp, giọng điệu lo lắng và bồn chồnEm có Adam tổng đưa về, nên không sao cả. - Đới Mẫn Giai trả lời một cách vô tư, không nhận ra rằng cô đã vô tình khiến anh càng hiểu lầm về mối quan hệ giữa cô và Đới Thần Tuấn.Hoắc Kỳ Xuyên gật đầu, bao nhiêu lời yêu lúc trước dễ dàng nói ra ấy vậy mà hiện tại lại ức nghẹn nơi cổ họng.

Anh khuấy cà phê vài vòng, nhìn dòng nước xoáy như tâm trạng hỗn độn của mình.

- Em nghĩ em có chuyện cần phải nói với anh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đới Mẫn Giai mở lời trước. Cô không muốn giữa cô với người cô thương có bất kỳ sự hiểu lầm nào. Và cô tin vào nhân cách của Hoắc Kỳ Xuyên, dù anh có biết cô là em gái của Đới Thần Tuấn thì anh vẫn sẽ yêu cô một cách chân thành như cái lúc anh vẫn theo đuổi cô khi chưa biết cô là ai.

Hoắc Kỳ Xuyên quay sang nhìn cô, ánh mắt vừa mong chờ cũng vừa lo sợ.

- Thật ra em với Adam tổng là...

(Reng reng!]

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ cắt ngang lời nói của Đới Mẫn Giai. Người gọi tới chính là ông Đới. Thông thường ông rất ít khi gọi cho cô, chỉ gọi vào lúc có chuyện hệ trọng. Vì thế cô gấp gáp bắt máy:

(Con nghe thưa cha.)

Ở đầu dây bên kia, ông Đới nói với chất giọng nghiêm nghị:

[Anh hai con vừa mới gặp chút trục trặc trên đường. Ba e chuyện không đơn giản như vậy. Con phải cẩn thận, tốt nhất nên về công ty cùng anh hai hoặc về thẳng nhà.]

Cô hốt hoảng:

(Anh hai không sao chứ ạ?)

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông Đới trấn an cô. Đới Thần Tuấn may là đã phát hiện sai sót từ trước nên quyết định đổi xe khi đi bàn bạc công việc. Vừa ra đường, anh hai ngay lập tức nhận ra mình bị theo dõi, nhưng đám người đó chẳng là gì so với trình độ lái xe chuyên nghiệp của tài xế riêng ở Đới gia. Còn chiếc xe cũ bị phát hiện đã bị động tay động chân khi được gửi đi sửa chữa và trở về. Nếu Đới Thần Tuấn dùng nó, e rằng anh thật sự gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.

Đới Mẫn Giai run rẩy, lời nói kẹt ở cổ họng, cũng thầm cảm tạ trời phật đã bảo hộ Đới Thần Tuấn. Có lẽ dự án lần này quá mức lớn mạnh và rầm rộ nên có nhiều kẻ có ý đồ xấu nhăm vào. Chúng đang cảnh cáo họ răng tốt nhất đừng chọn ai ngoài chúng.

(Con hiểu rồi. Con sẽ về ngay.)

Đới Mẫn Giai cầm túi xách, nói vài ba câu khách sáo với Hoắc Kỳ Xuyên rồi rời đi ngay lập tức, để lại anh ngồi đó cùng vô vàn thắc mắc. Anh nhìn sang bên cạnh, thấy chiếc ví nho nhỏ cô để quên, nên liền cầm lấy mà chạy theo

sau.

Đới Mẫn Giai cất nhanh bước chân, chưa gì đã đi qua làn đường bên kia, tiến thẳng tới nơi đậu xe của mình. Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc:

- Mẫn Giai!

Cô quay đầu, nhìn thấy Hoắc Kỳ Xuyên đứng ở cột đèn, tay giơ cao chiếc ví nhỏ của cô vẫy vẫy. Khẽ sờ vào túi mình theo quán tính, cô cũng nhận ra mình đã quá gấp gáp. Khi đèn đỏ vừa bật lên, cô cùng anh đồng thời cất bước về phía nhau.

Ánh mắt Đới Mẫn Giai không thể rời khỏi dáng người hoàn mỹ của Hoắc Kỳ Xuyên. Cô bị anh thu hút, từ ngoại hình đến tính cách. Càng tiếp xúc, cô phải thừa nhận bản thân càng không thể thoát ra khỏi lưới tình này.

Đột nhiên, Hoắc Kỳ Xuyên mở to mắt, chuyển từng bước chân dài thành chạy nhanh về phía Đới Mẫn Giai. Vào lúc cô không hiểu lí do, một chiếc xe đang phóng nhanh, lao thẳng tới cô một cách bất chấp.

Hoắc Kỳ Xuyên ôm chầm lấy Đới Mẫn Giai, theo lực lăn vòng trên mặt đất, may mắn tránh thoát được kiếp tử thần, nhưng đầu anh lại va đập mạnh vào làn đường. Đảm bảo cô vẫn an toàn trong lòng mình, anh mới dần lịm đi, mặc bên tai toàn tiếng kêu thất thanh gọi tên anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mê Luyến Yên Chi Mỗi Đêm

Số ký tự: 0