Hết
2024-11-27 00:37:29
- Cô nói vậy là sao hả?
Hoắc Kỳ Xuyên nhíu chặt mày, cảm giác càng nôn nóng trong lòng hơn.
Nghiên Vũ thấy vậy thì càng trở nên khoái trí. Nhưng giây sau, ánh mắt cô ta trố ra, không thể tin được khi nhìn thấy Đới Mẫn Giai xuất hiện lành lặn bên cạnh ông Hoắc.
- Tại... tại sao lại như vậy?
Đới Mẫn Giai mỉm cười. Thật ra từ mấy ngày trước, ông Hoắc đã âm thầm tiếp cận cô và Hoắc Kỳ Xuyên.
- Các con phải cấn thận với Nghiên Vũ. Cô ta đang âm mưu hủy hoại tất cả.
Hoắc Kỳ Xuyên chẳng muốn chạm mặt ông Hoắc sau cái lần biết tin ông muốn chia rẽ anh và cô. Anh ôm chặt vai cô, tính đi vòng qua người ông thì bị ông giữ lại:
- Ba mong lần này tụi con hãy tin ba, nếu không sẽ khó lòng thoát được.
Đới Mẫn Giai kéo áo Hoắc Kỳ Xuyên mới khiến anh dừng bước. Cả ba người kiếm một góc vắng, bắt đầu hỏi rõ sự tình. Ông Hoắc tường thuật lại toàn bộ kế hoạch ác độc của Nghiên Vũ. Việc đầu tiên là để ông hãm hại đời con gái của Đới Mẫn Giai. Việc thứ hai là chuốc thuốc Đới Thần Tuấn và Hoắc Kỳ Xuyên để ngủ cùng với cô ta.
Hoắc Kỳ Xuyên siết chặt nắm đấm nhưng cũng không thể hiện cảm xúc quá nhiều. Anh bảo rằng anh sẽ tự mình xem xét chứ không hoàn toàn tin vào lời ông Hoắc nói. Nào ngờ tới mọi chuyện thật sự như ông ấy nói.
Vào lúc căn phòng chỉ còn mình ông Hoắc và Đới Mẫn Giai, ông đã cố tình mạnh bạo khiến chiếc camera ẩn bị che đi mất. Lợi dụng điểm này, ông âm thầm cởi trói cho cô. Ông biết chỉ khi Nghiên Vũ tin rằng ông đang làm cô thì cô ta mới thực hiện nhiệm vụ thứ hai.
Nghiên Vũ nghiến răng, quát tháo:
- Ông phản bội tôi. Đồ vô dụng. Bộ ông không muốn có tiền sao?
Ông Hoắc âm trầm nhìn cô ta, không nói ra bất cứ lời nào.
Hoắc Kỳ Xuyên đến gần bên Đới Mẫn Giai, ân cần hỏi xem cô có bị thương hay không. Thấy cảnh này, Nghiên Vũ lại càng rơi vào điên loạn:
- Tại sao anh lại yêu cô ta như vậy? Cô ta một chân đạp hai thuyền. Cô ta cũng là nhân tình của Adam tổng mà.
Cô ta khác gì em chứ?
Đới Thần Tuấn cười lên một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người. Ai mà chẳng muốn biết liệu sự thật có như lời
Nghiên Vũ nói hay không.
- Đới Mẫn Giai là em gái ruột của tôi. Tôi là Adam tổng, cũng chính là Đới Thần Tuấn. Từ khi nào em gái tôi trở thành tình nhân của tôi vậy?
- Cái... Cái gì...
Nghiên Vũ ngỡ ngàng, hết nhìn Đới Mẫn Giai lại nhìn Đới Thần Tuấn. Mà Hoắc Kỳ Xuyên trông vô cùng bình tĩnh bởi vì cô đã tiết lộ sự việc này cho anh biết từ lúc còn ở trong bệnh viện. Họ quyết định quay về với nhau và không giữ bí mật nào cho riêng mình nữa.
Nghiên Vũ đột ngột bật cười lớn, thì ra tất cả chỉ có mình cô ta tự cho mình là thông minh. Cô ta đứng lên, nhặt lấy những quần áo dưới sàn. Nhưng vào lúc không ai chú ý, cô ta cầm lấy vật nhọn trên bàn, bát ngờ xông thẳng về phía Đới Mẫn Giai.
Tiếng vật nhọn xuyên qua da thịt, dòng máu tuôn chảy thấm đẫm lớp áo.
- BA!
Ông Hoắc đã đỡ lấy nhát chí mạng đó cho Đới Mẫn Giai. Nghiên Vũ nhanh chóng bị ghìm chặt xuống đất. Mọi chuyện dần trở nên hỗn độn.
Phòng cấp cứu sáng đèn từ tối đến gần sáng hôm sau. Đới Mẫn Giai ngồi bên cạnh, tạo chỗ dựa cho Hoắc Kỳ Xuyên. Bà Thu Lam cũng chạy tới, rồi dần dừng bước chân, chỉ là bà lại không hỏi gì.
Bóng đèn chợt tắt, bác sĩ đi ra trước sự chờ đợi của mọi người. Nhưng bác chỉ thất vọng lắc đầu.
Đám tang của ông Hoắc diễn ra trong sự mơ hồ của mọi người, mơ hồ về những gì ông đã làm, mơ hồ về cuộc sống của ông. Luật sư riêng của ông đã hẹn gặp Hoắc Kỳ Xuyên và kèm một bức thư. Bên trong viết rõ ông cũng chẳng còn sống được bao lâu bởi vì căn bệnh ung thư thời kì cuối. Ông muốn dùng những ngày cuối giúp cuộc sống của hai đứa con ông tốt hơn, nhưng khi nhìn thấy anh ở trong bệnh viện thì ông biết ông đã sai rồi.
Lời nhăn cuối, ông chỉ cầu xin bà Thu Lam có thể nhận nuôi đứa con riêng của ông. Cậu bé không nên hứng chịu những tội lồi mà ông đã gây ra.
Đới Mẫn Giai cất bước bên cạnh Hoắc Kỳ Xuyên trên bãi biển. Họ đã trải qua những thử thách nhưng họ vẫn giữ một trái tim nhiệt huyết dành cho nhau.
- Nhớ lần đó chúng ta cũng ở đây và uống bia. - Cô hồi tưởng
Anh mỉm cười:
- Khi ấy em đã dụ dỗ anh.
Cô liếc nhìn anh một cái nhưng cũng chẳng thể phản bác. Cả hai im lặng một lát, Hoắc Kỳ Xuyên quay sang nhìn cô:
- Nhưng anh thật sự rất thích.
Không đợi cô kịp phản ứng, anh quỳ một chân xuống, lấy ra trong túi chiếc nhẫn đã đặt từ trước:
- Đới Mẫn Giai, lấy anh nhé. Anh muốn em dụ dỗ anh cả đời.
Cô ngỡ ngàng, nhìn sâu vào ánh mắt chân thành mong chờ của anh, sau đó hạnh phúc gật đầu:
- Em đồng ý. Hoắc tổng, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn!
—-Toàn văn hoàn—
Hoắc Kỳ Xuyên nhíu chặt mày, cảm giác càng nôn nóng trong lòng hơn.
Nghiên Vũ thấy vậy thì càng trở nên khoái trí. Nhưng giây sau, ánh mắt cô ta trố ra, không thể tin được khi nhìn thấy Đới Mẫn Giai xuất hiện lành lặn bên cạnh ông Hoắc.
- Tại... tại sao lại như vậy?
Đới Mẫn Giai mỉm cười. Thật ra từ mấy ngày trước, ông Hoắc đã âm thầm tiếp cận cô và Hoắc Kỳ Xuyên.
- Các con phải cấn thận với Nghiên Vũ. Cô ta đang âm mưu hủy hoại tất cả.
Hoắc Kỳ Xuyên chẳng muốn chạm mặt ông Hoắc sau cái lần biết tin ông muốn chia rẽ anh và cô. Anh ôm chặt vai cô, tính đi vòng qua người ông thì bị ông giữ lại:
- Ba mong lần này tụi con hãy tin ba, nếu không sẽ khó lòng thoát được.
Đới Mẫn Giai kéo áo Hoắc Kỳ Xuyên mới khiến anh dừng bước. Cả ba người kiếm một góc vắng, bắt đầu hỏi rõ sự tình. Ông Hoắc tường thuật lại toàn bộ kế hoạch ác độc của Nghiên Vũ. Việc đầu tiên là để ông hãm hại đời con gái của Đới Mẫn Giai. Việc thứ hai là chuốc thuốc Đới Thần Tuấn và Hoắc Kỳ Xuyên để ngủ cùng với cô ta.
Hoắc Kỳ Xuyên siết chặt nắm đấm nhưng cũng không thể hiện cảm xúc quá nhiều. Anh bảo rằng anh sẽ tự mình xem xét chứ không hoàn toàn tin vào lời ông Hoắc nói. Nào ngờ tới mọi chuyện thật sự như ông ấy nói.
Vào lúc căn phòng chỉ còn mình ông Hoắc và Đới Mẫn Giai, ông đã cố tình mạnh bạo khiến chiếc camera ẩn bị che đi mất. Lợi dụng điểm này, ông âm thầm cởi trói cho cô. Ông biết chỉ khi Nghiên Vũ tin rằng ông đang làm cô thì cô ta mới thực hiện nhiệm vụ thứ hai.
Nghiên Vũ nghiến răng, quát tháo:
- Ông phản bội tôi. Đồ vô dụng. Bộ ông không muốn có tiền sao?
Ông Hoắc âm trầm nhìn cô ta, không nói ra bất cứ lời nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Kỳ Xuyên đến gần bên Đới Mẫn Giai, ân cần hỏi xem cô có bị thương hay không. Thấy cảnh này, Nghiên Vũ lại càng rơi vào điên loạn:
- Tại sao anh lại yêu cô ta như vậy? Cô ta một chân đạp hai thuyền. Cô ta cũng là nhân tình của Adam tổng mà.
Cô ta khác gì em chứ?
Đới Thần Tuấn cười lên một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người. Ai mà chẳng muốn biết liệu sự thật có như lời
Nghiên Vũ nói hay không.
- Đới Mẫn Giai là em gái ruột của tôi. Tôi là Adam tổng, cũng chính là Đới Thần Tuấn. Từ khi nào em gái tôi trở thành tình nhân của tôi vậy?
- Cái... Cái gì...
Nghiên Vũ ngỡ ngàng, hết nhìn Đới Mẫn Giai lại nhìn Đới Thần Tuấn. Mà Hoắc Kỳ Xuyên trông vô cùng bình tĩnh bởi vì cô đã tiết lộ sự việc này cho anh biết từ lúc còn ở trong bệnh viện. Họ quyết định quay về với nhau và không giữ bí mật nào cho riêng mình nữa.
Nghiên Vũ đột ngột bật cười lớn, thì ra tất cả chỉ có mình cô ta tự cho mình là thông minh. Cô ta đứng lên, nhặt lấy những quần áo dưới sàn. Nhưng vào lúc không ai chú ý, cô ta cầm lấy vật nhọn trên bàn, bát ngờ xông thẳng về phía Đới Mẫn Giai.
Tiếng vật nhọn xuyên qua da thịt, dòng máu tuôn chảy thấm đẫm lớp áo.
- BA!
Ông Hoắc đã đỡ lấy nhát chí mạng đó cho Đới Mẫn Giai. Nghiên Vũ nhanh chóng bị ghìm chặt xuống đất. Mọi chuyện dần trở nên hỗn độn.
Phòng cấp cứu sáng đèn từ tối đến gần sáng hôm sau. Đới Mẫn Giai ngồi bên cạnh, tạo chỗ dựa cho Hoắc Kỳ Xuyên. Bà Thu Lam cũng chạy tới, rồi dần dừng bước chân, chỉ là bà lại không hỏi gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bóng đèn chợt tắt, bác sĩ đi ra trước sự chờ đợi của mọi người. Nhưng bác chỉ thất vọng lắc đầu.
Đám tang của ông Hoắc diễn ra trong sự mơ hồ của mọi người, mơ hồ về những gì ông đã làm, mơ hồ về cuộc sống của ông. Luật sư riêng của ông đã hẹn gặp Hoắc Kỳ Xuyên và kèm một bức thư. Bên trong viết rõ ông cũng chẳng còn sống được bao lâu bởi vì căn bệnh ung thư thời kì cuối. Ông muốn dùng những ngày cuối giúp cuộc sống của hai đứa con ông tốt hơn, nhưng khi nhìn thấy anh ở trong bệnh viện thì ông biết ông đã sai rồi.
Lời nhăn cuối, ông chỉ cầu xin bà Thu Lam có thể nhận nuôi đứa con riêng của ông. Cậu bé không nên hứng chịu những tội lồi mà ông đã gây ra.
Đới Mẫn Giai cất bước bên cạnh Hoắc Kỳ Xuyên trên bãi biển. Họ đã trải qua những thử thách nhưng họ vẫn giữ một trái tim nhiệt huyết dành cho nhau.
- Nhớ lần đó chúng ta cũng ở đây và uống bia. - Cô hồi tưởng
Anh mỉm cười:
- Khi ấy em đã dụ dỗ anh.
Cô liếc nhìn anh một cái nhưng cũng chẳng thể phản bác. Cả hai im lặng một lát, Hoắc Kỳ Xuyên quay sang nhìn cô:
- Nhưng anh thật sự rất thích.
Không đợi cô kịp phản ứng, anh quỳ một chân xuống, lấy ra trong túi chiếc nhẫn đã đặt từ trước:
- Đới Mẫn Giai, lấy anh nhé. Anh muốn em dụ dỗ anh cả đời.
Cô ngỡ ngàng, nhìn sâu vào ánh mắt chân thành mong chờ của anh, sau đó hạnh phúc gật đầu:
- Em đồng ý. Hoắc tổng, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn!
—-Toàn văn hoàn—
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro