Trách Mắng
2024-11-27 00:37:29
- Tất cả đứng yên.
Đới Mẫn Giai nghe lời thoại quen thuộc, lập tức ngồi thụp xuống, ôm đầu, mắt ướt lệ, thành công biến mình thành nạn nhân của một vụ bạo hành tập thể. Công an nhanh chóng xông vào, tóm gọn đám lưu manh, cũng thu gom toàn bộ chứng cứ việc influencer Phương Hoa làm tiền và up h.i.ế.p các công ty.
Hoắc Kỳ Xuyên nhanh chóng đi tới, mắt nhìn chằm chằm vào Phương Hoa.
- Anh… Anh là Hoắc tổng… Sao anh lại có mặt ở đây? - Cô ta lắp bắp hỏi, hoảng sợ trước khí thế của anh.
- Tôi là chủ tịch của công ty mà cô định hợp tác. - Hoắc Kỳ Xuyên đáp lạnh lùng.
Phượng Hoa rét run. Cô ta và đồng bọn lừa lộc các công ty khác kí kết quá ngon và thuận lợi nên chúng đã ỷ y mà không điều tra rõ công ty của Đới Mẫn Giai đưa tới là gì. Chúng không cho phép cô lên tiếng. Chúng chỉ luôn nêu ra điều kiện của chúng.
- Tôi xin lỗi Hoắc tổng. Tôi chỉ vui đùa với cô gái này một chút thôi. - Phượng Hoa biết rõ đắc tội với Hoắc gia sẽ nhận lấy kết cuộc không hề tốt đẹp.
- Vậy sao, vậy thì tôi không chấp nhận những hành động kiêu căng và ngạo mạn như thế này. Hợp đồng này bị hủy bỏ. - Hoắc Kỳ Xuyên thẳng thừng tuyên bố.
- Không… Không… Hoắc tổng, mong ngài bỏ qua cho tôi. - Cô ta muốn bám lấy ống quần của anh nhưng liền bị cảnh sát bắt giữ lại.
Hoắc Kỳ Xuyên hừ lên một tiếng:
- Yên tâm, cô vẫn có một ngày để nói chuyện với luật sư của tôi.
Hoắc Kỳ Xuyên đỡ Đới Mẫn Giai đứng lên, dìu cô ra bên ngoài:
- Cô không sao chứ?
- Vâng! Cảm ơn Hoắc tổng. Nếu không có anh, tôi không biết mọi chuyện sẽ đi về đâu.
Đới Mẫn Giai nghĩ mọi chuyện đã kết thúc như thế, nhưng khi cả hai ngồi trên xe về lại công ty, cô phát hiện cô đã sai. Hoắc Kỳ Xuyên chẳng nói một lời nào suốt quãng đường, không khí xung quanh anh chỉ càng lúc càng lạnh hơn, gương mặt anh sa sầm, ánh mắt đầy giận dữ và thất vọng. Cô ngồi bên cạnh anh, cảm nhận được sự căng thẳng tột độ, trái tim cô như thắt lại. Cô cũng không dám hít thở mạnh, ngồi nép vào cánh cửa xe, cố gắng khiến mình trở nên nhỏ bé rồi tiêu biến mất càng tốt.
Khi họ đến công ty, Hoắc Kỳ Xuyên bước vào thang máy trước, cánh cửa mở rộng như một dấu hiệu không lành. Đới Mẫn Giai không muốn đi theo tảng băng di động, nhưng vẫn không thoát khỏi anh.
- Lên phòng của tôi! - Anh nói lạnh lùng, không nhìn cô.
Đới Mẫn Giai cúi đầu, đi theo phía sau Hoắc Kỳ Xuyên bước vào phòng, cánh cửa đóng lại sau lưng cô. Anh ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào cô với ánh mắt nghiêm khắc.
- Ngồi xuống! - Anh ra lệnh.
Đới Mẫn Giai ngồi xuống ghế đối diện, cố gắng giữ bình tĩnh dù lòng cô đang sôi lên vì uất ức và lo lắng.
- Cô nghĩ mình đang làm gì vậy? - Hoắc Kỳ Xuyên bắt đầu, giọng anh trầm và nặng nề. - Tại sao lại tự ý quyết định chọn influencer mà không thông qua ý kiến của số đông? Cô có biết mình đã đặt công ty vào tình thế nào không?
Đới Mẫn Giai cắn chặt môi, cảm thấy mắt mình cay xè nhưng cố gắng không để nước mắt rơi:
- Tôi chỉ muốn dự án được tiến hành suôn sẻ. Tôi nghĩ rằng nếu tôi có thể tự mình thuyết phục họ, chúng ta sẽ tiết kiệm được thời gian.
Hoắc Kỳ Xuyên đập mạnh tay xuống bàn, khiến Đới Mẫn Giai giật mình:
- Đó không phải là lý do! Cô đã đặt mình vào nguy hiểm, và không chỉ mình cô, mà còn cả danh tiếng của công ty. Tôi không muốn nhân viên của mình bị chà đạp và phải hạ mình trước những kẻ kiêu căng ngạo mạn như vậy.
Đới Mẫn Giai cảm thấy lòng mình nặng trĩu, uất ức dâng tràn nhưng cô không thể nói gì hơn. Cô biết rằng Hoắc Kỳ Xuyên nói đúng, nhưng việc nghe anh la mắng như thế khiến cô cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.
- Tôi nghĩ rằng việc làm của mình là đúng đắn. - Cô nói khẽ, giọng run run. - Tôi chỉ muốn hoàn thành công việc và đạt được kết quả tốt nhất cho công ty.
Hoắc Kỳ Xuyên nhìn cô, ánh mắt anh mềm đi một chút, nhưng vẫn giữ sự nghiêm khắc:
- Tôi hiểu cô muốn tốt cho công ty, nhưng phương pháp của cô không đúng. Cô phải học cách làm việc nhóm, và biết rằng mọi quyết định đều cần sự đồng thuận và an toàn cho mọi người.
Đới Mẫn Giai gật đầu, cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trên ngực.
- Tôi hiểu rồi. Tôi xin lỗi, Hoắc tổng.
Hoắc Kỳ Xuyên thở dài, nhìn Đới Mẫn Giai một lúc lâu trước khi nói tiếp:
- Tôi không muốn thấy cô hoặc bất kỳ ai trong công ty rơi vào nguy hiểm nữa. Lần này hãy coi như một bài học. Và từ nay về sau, hãy chắc chắn rằng mọi quyết định đều được thảo luận và thông qua đúng quy trình.
Đới Mẫn Giai quay về phòng ban, cảm xúc tồi tệ. Đột nhiên, mọi người nhào về phía cô, đồng loạt lên tiếng chúc mừng khiến cô bất ngờ.
Mễ Tinh vui vẻ báo tin dự án của họ đã thành công ký kết với nữ nghệ sĩ hạng A nổi tiếng đang được săn đón. Tất cả việc này đều nhờ tới Hoắc tổng đã tự mình ra mặt, cùng Mễ Tinh đàm phán, sau đó dành toàn bộ công lao này cho phòng ban marketing.
Đới Mẫn Giai cũng vui vẻ không thôi. Vị chủ tịch này xem ra chẳng tệ, thậm chí có chút phóng khoáng, dễ thu phục lòng người.
Đới Mẫn Giai nghe lời thoại quen thuộc, lập tức ngồi thụp xuống, ôm đầu, mắt ướt lệ, thành công biến mình thành nạn nhân của một vụ bạo hành tập thể. Công an nhanh chóng xông vào, tóm gọn đám lưu manh, cũng thu gom toàn bộ chứng cứ việc influencer Phương Hoa làm tiền và up h.i.ế.p các công ty.
Hoắc Kỳ Xuyên nhanh chóng đi tới, mắt nhìn chằm chằm vào Phương Hoa.
- Anh… Anh là Hoắc tổng… Sao anh lại có mặt ở đây? - Cô ta lắp bắp hỏi, hoảng sợ trước khí thế của anh.
- Tôi là chủ tịch của công ty mà cô định hợp tác. - Hoắc Kỳ Xuyên đáp lạnh lùng.
Phượng Hoa rét run. Cô ta và đồng bọn lừa lộc các công ty khác kí kết quá ngon và thuận lợi nên chúng đã ỷ y mà không điều tra rõ công ty của Đới Mẫn Giai đưa tới là gì. Chúng không cho phép cô lên tiếng. Chúng chỉ luôn nêu ra điều kiện của chúng.
- Tôi xin lỗi Hoắc tổng. Tôi chỉ vui đùa với cô gái này một chút thôi. - Phượng Hoa biết rõ đắc tội với Hoắc gia sẽ nhận lấy kết cuộc không hề tốt đẹp.
- Vậy sao, vậy thì tôi không chấp nhận những hành động kiêu căng và ngạo mạn như thế này. Hợp đồng này bị hủy bỏ. - Hoắc Kỳ Xuyên thẳng thừng tuyên bố.
- Không… Không… Hoắc tổng, mong ngài bỏ qua cho tôi. - Cô ta muốn bám lấy ống quần của anh nhưng liền bị cảnh sát bắt giữ lại.
Hoắc Kỳ Xuyên hừ lên một tiếng:
- Yên tâm, cô vẫn có một ngày để nói chuyện với luật sư của tôi.
Hoắc Kỳ Xuyên đỡ Đới Mẫn Giai đứng lên, dìu cô ra bên ngoài:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cô không sao chứ?
- Vâng! Cảm ơn Hoắc tổng. Nếu không có anh, tôi không biết mọi chuyện sẽ đi về đâu.
Đới Mẫn Giai nghĩ mọi chuyện đã kết thúc như thế, nhưng khi cả hai ngồi trên xe về lại công ty, cô phát hiện cô đã sai. Hoắc Kỳ Xuyên chẳng nói một lời nào suốt quãng đường, không khí xung quanh anh chỉ càng lúc càng lạnh hơn, gương mặt anh sa sầm, ánh mắt đầy giận dữ và thất vọng. Cô ngồi bên cạnh anh, cảm nhận được sự căng thẳng tột độ, trái tim cô như thắt lại. Cô cũng không dám hít thở mạnh, ngồi nép vào cánh cửa xe, cố gắng khiến mình trở nên nhỏ bé rồi tiêu biến mất càng tốt.
Khi họ đến công ty, Hoắc Kỳ Xuyên bước vào thang máy trước, cánh cửa mở rộng như một dấu hiệu không lành. Đới Mẫn Giai không muốn đi theo tảng băng di động, nhưng vẫn không thoát khỏi anh.
- Lên phòng của tôi! - Anh nói lạnh lùng, không nhìn cô.
Đới Mẫn Giai cúi đầu, đi theo phía sau Hoắc Kỳ Xuyên bước vào phòng, cánh cửa đóng lại sau lưng cô. Anh ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào cô với ánh mắt nghiêm khắc.
- Ngồi xuống! - Anh ra lệnh.
Đới Mẫn Giai ngồi xuống ghế đối diện, cố gắng giữ bình tĩnh dù lòng cô đang sôi lên vì uất ức và lo lắng.
- Cô nghĩ mình đang làm gì vậy? - Hoắc Kỳ Xuyên bắt đầu, giọng anh trầm và nặng nề. - Tại sao lại tự ý quyết định chọn influencer mà không thông qua ý kiến của số đông? Cô có biết mình đã đặt công ty vào tình thế nào không?
Đới Mẫn Giai cắn chặt môi, cảm thấy mắt mình cay xè nhưng cố gắng không để nước mắt rơi:
- Tôi chỉ muốn dự án được tiến hành suôn sẻ. Tôi nghĩ rằng nếu tôi có thể tự mình thuyết phục họ, chúng ta sẽ tiết kiệm được thời gian.
Hoắc Kỳ Xuyên đập mạnh tay xuống bàn, khiến Đới Mẫn Giai giật mình:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đó không phải là lý do! Cô đã đặt mình vào nguy hiểm, và không chỉ mình cô, mà còn cả danh tiếng của công ty. Tôi không muốn nhân viên của mình bị chà đạp và phải hạ mình trước những kẻ kiêu căng ngạo mạn như vậy.
Đới Mẫn Giai cảm thấy lòng mình nặng trĩu, uất ức dâng tràn nhưng cô không thể nói gì hơn. Cô biết rằng Hoắc Kỳ Xuyên nói đúng, nhưng việc nghe anh la mắng như thế khiến cô cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.
- Tôi nghĩ rằng việc làm của mình là đúng đắn. - Cô nói khẽ, giọng run run. - Tôi chỉ muốn hoàn thành công việc và đạt được kết quả tốt nhất cho công ty.
Hoắc Kỳ Xuyên nhìn cô, ánh mắt anh mềm đi một chút, nhưng vẫn giữ sự nghiêm khắc:
- Tôi hiểu cô muốn tốt cho công ty, nhưng phương pháp của cô không đúng. Cô phải học cách làm việc nhóm, và biết rằng mọi quyết định đều cần sự đồng thuận và an toàn cho mọi người.
Đới Mẫn Giai gật đầu, cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trên ngực.
- Tôi hiểu rồi. Tôi xin lỗi, Hoắc tổng.
Hoắc Kỳ Xuyên thở dài, nhìn Đới Mẫn Giai một lúc lâu trước khi nói tiếp:
- Tôi không muốn thấy cô hoặc bất kỳ ai trong công ty rơi vào nguy hiểm nữa. Lần này hãy coi như một bài học. Và từ nay về sau, hãy chắc chắn rằng mọi quyết định đều được thảo luận và thông qua đúng quy trình.
Đới Mẫn Giai quay về phòng ban, cảm xúc tồi tệ. Đột nhiên, mọi người nhào về phía cô, đồng loạt lên tiếng chúc mừng khiến cô bất ngờ.
Mễ Tinh vui vẻ báo tin dự án của họ đã thành công ký kết với nữ nghệ sĩ hạng A nổi tiếng đang được săn đón. Tất cả việc này đều nhờ tới Hoắc tổng đã tự mình ra mặt, cùng Mễ Tinh đàm phán, sau đó dành toàn bộ công lao này cho phòng ban marketing.
Đới Mẫn Giai cũng vui vẻ không thôi. Vị chủ tịch này xem ra chẳng tệ, thậm chí có chút phóng khoáng, dễ thu phục lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro