Vị Hôn Thê
2024-11-27 00:37:29
Sáng hôm sau, không khí tại văn phòng tràn ngập niềm vui khi một hợp đồng lớn vừa được ký kết thành công. Đới Mẫn Giai phấn khởi quyết định mời mọi người trong phòng ban, bao gồm cả Hoắc tổng, một chầu nước tại quán cà phê gần công ty.
- Cả phòng ơi, hôm nay tôi bao nước nhé! - Đới Mẫn Giai hào hứng nói khi bước vào phòng làm việc. - Để cảm ơn mọi người đã hỗ trợ cho dự án vừa rồi. Mọi người cứ ghi ra muốn uống gì, tôi sẽ thanh toán hết.
Tiếng cười nói rộn rã, mọi người đều vui mừng vì thành công chung của phòng ban. Hoắc Kỳ Xuyên mỉm cười nhìn Đới Mẫn Giai từ xa, ánh mắt anh chứa đựng sự tự hào và cảm kích. Cảnh tượng này không khỏi khiến anh liên tưởng tới lần đầu tiên anh gặp cô ở quán bar, sự nhiệt huyết khi cô kéo anh chạy khỏi đó dù cả hai vẫn chưa trả tiền ly rượu.
- Anh Kỳ Xuyên!
Tuy nhiên, không khí vui vẻ nhanh chóng bị cắt ngang khi một cô gái ăn mặc sang trọng, trang điểm kỹ lưỡng, bước thẳng lên lầu của họ. Hoắc Kỳ Xuyên vừa nhìn thấy người đến là Nghiên Vũ, sắc mặt tối xuống, bước thẳng về phòng chủ tịch.
Nghiên Vũ cắn răng, bất ngờ quay sang trừng mắt nhìn Đới Mẫn Giai rồi đi theo phía sau Hoắc Kỳ Xuyên. Cả văn phòng chìm vào sự tò mò và xì xào bàn tán. Cô bắt đầu nghe những lời thì thầm xung quanh.
- Cô ấy là ai vậy?
- Nghe nói đó là vị hôn thê của Hoắc tổng đấy.
Mễ Tinh nhích lại gần phía Đới Mẫn Giai, nhỏ giọng giải thích:
- Đó là vị hôn thê của Hoắc tổng, nghe đâu là liên hôn hai gia tộc nhưng Hoắc tổng chưa ưa thích gì cô ta đâu. Những người ở đây cũng vậy. Cô ấy cách mấy tuần sẽ đến đây gây rối một lần. Vừa rồi chị thấy cô ta nhìn em, em cẩn thận một chút.
- Em biết rồi.
Tim Đới Mẫn Giai chợt đau nhói. Cô cố giữ bình tĩnh, tiếp tục công việc nhưng không thể không liếc nhìn về phía phòng của Hoắc Kỳ Xuyên. Bên trong, Hoắc Kỳ Xuyên nhìn thấy Nghiên Vũ bước vào, vẻ mặt anh lập tức trở nên khó chịu.
- Cô đến đây làm gì? - Hoắc Kỳ Xuyên hỏi, giọng anh lạnh lùng.
Nghiên Vũ nhìn anh với ánh mắt đầy thách thức:
- Em đến để nói chuyện với anh. Anh không thể cứ trốn tránh mãi được.
- Tôi đã nói rõ rồi, Nghiên Vũ. Tôi không chấp nhận mối liên hôn này. - Hoắc Kỳ Xuyên đáp lại, giọng anh kiên quyết. - Đó là quyết định của ba mẹ tôi, không phải của tôi, nên cô đừng ôm mộng hão huyền.
- Thế còn chuyện anh đi ăn tối với cô gái đó? Có phải anh từ chối em vì cô ta không? - Nghiên Vũ giận dữ hỏi, nhớ tới Đới Mẫn Giai có ngoại hình vô cùng xấu xí ở bên ngoài mà bực bội. - Anh không nghĩ rằng điều đó là không đúng sao? Chúng ta mới xứng để đứng bên cạnh nhau.
Hoắc Kỳ Xuyên phớt lờ Nghiên Vũ:
- Đó là việc riêng của tôi. Và dù sao đi nữa, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cô.
Nghiên Vũ càng tức tối hơn khi thấy Hoắc Kỳ Xuyên bảo vệ Đới Mẫn Giai. Không kiềm chế được cơn giận, cô ta bước tới, tạt nước vào mặt cô khiến mọi người sững sờ. Anh nhanh chóng lao đến, lấy khăn giấy giúp cô lau mặt, sau đó chắn giữa hai người.
- Cô điên rồi à?
Đới Mẫn Giai nhìn tấm lưng rộng lớn của Hoắc Kỳ Xuyên, cảm giác vừa ấm áp vừa an toàn, nhưng thực nực cười rằng người làm đau cô lại là vị hôn thê của anh.
- Tôi xin phép!
Đới Mẫn Giai không muốn xen vào chuyện tình tay ba, cũng lo sợ lớp trang điểm tàn nhang trên mặt sẽ bị lem đi nên đi vào trong nhà vệ sinh.
- Ai cho phép cô rời đi? Đứng lại đó, đồ tiểu tam.
Nghiên Vũ giơ tay túm lấy tay áo của Đới Mẫn Giai, nhưng sau đó đã bị Hoắc Kỳ Xuyên giữ chặt lại. Anh đẩy cô ta về phía bảo vệ, đích thân đưa cô ta ra khỏi công ty, mặc kệ ánh nhìn tò mò của người đi đường.
- Cô điên đủ chưa? Cô không được phép làm tổn hại đến những người ở đây, đặc biệt là Mẫn Giai. - Hoắc Kỳ Xuyên nói, giọng anh đầy sự kiềm chế.
- Anh không thể tiếp tục để cô ta xen vào cuộc sống của chúng ta! - Nghiên Vũ đáp lại, giọng cô ta chua chát. Cô ta có thể nhận ra anh rất để tâm đến người phụ nữ kia.
Hoắc Kỳ Xuyên nhìn thẳng vào mắt Nghiên Vũ, giọng anh lạnh lẽo và cảnh cáo:
- Cô không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi. Đừng làm phiền tôi nữa, nếu không tôi sẽ khiến Nghiên gia phải bận rộn đấy.
Hoắc Kỳ Xuyên quay vào trong công ty, ánh mắt anh đầy lo lắng khi tìm kiếm Đới Mẫn Giai.
- Mẫn Giai đâu?
Mễ Tinh chỉ tay về phía phòng nghỉ của nhân viên. Hoắc Kỳ Xuyên bước nhanh tới đó. Cánh cửa mở ra, cũng là lúc anh nhìn thấy cô đang lau mặt và gỡ lens ra. Ngay khoảnh khắc ấy, Hoắc Kỳ Xuyên sững lại khi nhìn thấy màu mắt mật ong của cô - màu mắt đặc trưng của Yên Chi. Và một nửa khuôn mặt còn lại giống hệt người con gái thần bí mà anh luôn tìm kiếm.
- Yên Chi?
- Cả phòng ơi, hôm nay tôi bao nước nhé! - Đới Mẫn Giai hào hứng nói khi bước vào phòng làm việc. - Để cảm ơn mọi người đã hỗ trợ cho dự án vừa rồi. Mọi người cứ ghi ra muốn uống gì, tôi sẽ thanh toán hết.
Tiếng cười nói rộn rã, mọi người đều vui mừng vì thành công chung của phòng ban. Hoắc Kỳ Xuyên mỉm cười nhìn Đới Mẫn Giai từ xa, ánh mắt anh chứa đựng sự tự hào và cảm kích. Cảnh tượng này không khỏi khiến anh liên tưởng tới lần đầu tiên anh gặp cô ở quán bar, sự nhiệt huyết khi cô kéo anh chạy khỏi đó dù cả hai vẫn chưa trả tiền ly rượu.
- Anh Kỳ Xuyên!
Tuy nhiên, không khí vui vẻ nhanh chóng bị cắt ngang khi một cô gái ăn mặc sang trọng, trang điểm kỹ lưỡng, bước thẳng lên lầu của họ. Hoắc Kỳ Xuyên vừa nhìn thấy người đến là Nghiên Vũ, sắc mặt tối xuống, bước thẳng về phòng chủ tịch.
Nghiên Vũ cắn răng, bất ngờ quay sang trừng mắt nhìn Đới Mẫn Giai rồi đi theo phía sau Hoắc Kỳ Xuyên. Cả văn phòng chìm vào sự tò mò và xì xào bàn tán. Cô bắt đầu nghe những lời thì thầm xung quanh.
- Cô ấy là ai vậy?
- Nghe nói đó là vị hôn thê của Hoắc tổng đấy.
Mễ Tinh nhích lại gần phía Đới Mẫn Giai, nhỏ giọng giải thích:
- Đó là vị hôn thê của Hoắc tổng, nghe đâu là liên hôn hai gia tộc nhưng Hoắc tổng chưa ưa thích gì cô ta đâu. Những người ở đây cũng vậy. Cô ấy cách mấy tuần sẽ đến đây gây rối một lần. Vừa rồi chị thấy cô ta nhìn em, em cẩn thận một chút.
- Em biết rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tim Đới Mẫn Giai chợt đau nhói. Cô cố giữ bình tĩnh, tiếp tục công việc nhưng không thể không liếc nhìn về phía phòng của Hoắc Kỳ Xuyên. Bên trong, Hoắc Kỳ Xuyên nhìn thấy Nghiên Vũ bước vào, vẻ mặt anh lập tức trở nên khó chịu.
- Cô đến đây làm gì? - Hoắc Kỳ Xuyên hỏi, giọng anh lạnh lùng.
Nghiên Vũ nhìn anh với ánh mắt đầy thách thức:
- Em đến để nói chuyện với anh. Anh không thể cứ trốn tránh mãi được.
- Tôi đã nói rõ rồi, Nghiên Vũ. Tôi không chấp nhận mối liên hôn này. - Hoắc Kỳ Xuyên đáp lại, giọng anh kiên quyết. - Đó là quyết định của ba mẹ tôi, không phải của tôi, nên cô đừng ôm mộng hão huyền.
- Thế còn chuyện anh đi ăn tối với cô gái đó? Có phải anh từ chối em vì cô ta không? - Nghiên Vũ giận dữ hỏi, nhớ tới Đới Mẫn Giai có ngoại hình vô cùng xấu xí ở bên ngoài mà bực bội. - Anh không nghĩ rằng điều đó là không đúng sao? Chúng ta mới xứng để đứng bên cạnh nhau.
Hoắc Kỳ Xuyên phớt lờ Nghiên Vũ:
- Đó là việc riêng của tôi. Và dù sao đi nữa, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cô.
Nghiên Vũ càng tức tối hơn khi thấy Hoắc Kỳ Xuyên bảo vệ Đới Mẫn Giai. Không kiềm chế được cơn giận, cô ta bước tới, tạt nước vào mặt cô khiến mọi người sững sờ. Anh nhanh chóng lao đến, lấy khăn giấy giúp cô lau mặt, sau đó chắn giữa hai người.
- Cô điên rồi à?
Đới Mẫn Giai nhìn tấm lưng rộng lớn của Hoắc Kỳ Xuyên, cảm giác vừa ấm áp vừa an toàn, nhưng thực nực cười rằng người làm đau cô lại là vị hôn thê của anh.
- Tôi xin phép!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đới Mẫn Giai không muốn xen vào chuyện tình tay ba, cũng lo sợ lớp trang điểm tàn nhang trên mặt sẽ bị lem đi nên đi vào trong nhà vệ sinh.
- Ai cho phép cô rời đi? Đứng lại đó, đồ tiểu tam.
Nghiên Vũ giơ tay túm lấy tay áo của Đới Mẫn Giai, nhưng sau đó đã bị Hoắc Kỳ Xuyên giữ chặt lại. Anh đẩy cô ta về phía bảo vệ, đích thân đưa cô ta ra khỏi công ty, mặc kệ ánh nhìn tò mò của người đi đường.
- Cô điên đủ chưa? Cô không được phép làm tổn hại đến những người ở đây, đặc biệt là Mẫn Giai. - Hoắc Kỳ Xuyên nói, giọng anh đầy sự kiềm chế.
- Anh không thể tiếp tục để cô ta xen vào cuộc sống của chúng ta! - Nghiên Vũ đáp lại, giọng cô ta chua chát. Cô ta có thể nhận ra anh rất để tâm đến người phụ nữ kia.
Hoắc Kỳ Xuyên nhìn thẳng vào mắt Nghiên Vũ, giọng anh lạnh lẽo và cảnh cáo:
- Cô không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi. Đừng làm phiền tôi nữa, nếu không tôi sẽ khiến Nghiên gia phải bận rộn đấy.
Hoắc Kỳ Xuyên quay vào trong công ty, ánh mắt anh đầy lo lắng khi tìm kiếm Đới Mẫn Giai.
- Mẫn Giai đâu?
Mễ Tinh chỉ tay về phía phòng nghỉ của nhân viên. Hoắc Kỳ Xuyên bước nhanh tới đó. Cánh cửa mở ra, cũng là lúc anh nhìn thấy cô đang lau mặt và gỡ lens ra. Ngay khoảnh khắc ấy, Hoắc Kỳ Xuyên sững lại khi nhìn thấy màu mắt mật ong của cô - màu mắt đặc trưng của Yên Chi. Và một nửa khuôn mặt còn lại giống hệt người con gái thần bí mà anh luôn tìm kiếm.
- Yên Chi?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro