Mẹ Ruột Của Cậu Ấm Hào Môn Đã Trở Lại
Chương 2
Dư Ngã Bạch Lộ
2024-05-27 11:56:59
Khi nhìn rõ khuôn mặt đó, Uông Linh sợ đến mức suýt nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha, chỉ vào cô, tay run rẩy: "Cô, cô là... Lục Khê?"
Lục Khê nhếch mép.
Bà già này đúng là có trí nhớ tốt.
Cô lười trả lời Uông Linh, đi tới thang máy, lười biếng xuống lầu đi thẳng đến nhà ăn, người giúp việc bên cạnh ngây người, tại sao cô Lục lại biết rõ vị trí trong nhà như vậy?
Tiếp theo còn xảy ra một chuyện đáng kinh ngạc hơn, chỉ thấy Lục Khê trực tiếp kéo một chiếc ghế ngồi xuống, thản nhiên bắt đầu ăn sáng.
"Cô Lục..."
Người giúp việc vừa định nhắc nhở tốt nhất là đừng ngồi ở đây, đã thấy Uông Linh bước nhanh vào nhà ăn, không khách sáo nhìn Lục Khê từ trên xuống dưới: "Cô rốt cuộc là ai?”
Lúc đầu bà ta sợ hãi, tưởng rằng ban ngày ban mặt gặp ma, nhưng rất nhanh bà ta đã hiểu ra, Lục Khê đã chết mười mấy năm rồi, cho dù còn sống thì cũng không thể trẻ trung như vậy!
Đây là đồ giả mạo từ đâu đến?!
Bà ta hùng hổ chất vấn, quản gia cũng theo sát phía sau, sợ họ xảy ra xung đột, nào ngờ cô Lục chỉ nhàn nhạt liếc bà ta một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ thờ ơ, căn bản không thèm để ý.
Ông ta nhìn thấy vị trí Lục Khê ngồi, cổ họng thắt lại, ngượng ngùng gãi mặt.
Trên bàn ăn hình chữ nhật có hai chỗ ngồi chính, bình thường ông chủ ngồi bên phải, bên trái để trống, cậu chủ cũng không ngồi, vì đó là vị trí của phu nhân trước đây.
Cô thì hay rồi, trực tiếp ngồi xuống đó, vấn đề là cô đã ngồi rồi, cũng không tiện đuổi người ta xuống!
Quản gia mặt đầy vẻ khó xử.
Uông Linh có chút tức giận: "Hỏi cô đấy, có lễ phép không?"
"Người khác đang ăn cơm mà bà làm phiền, bà rất lễ phép sao?" Lục Khê từ tốn nuốt một ngụm sữa chua, nhàn nhạt đánh giá: "Ngọt quá, sau này mua loại khác đi."
Quản gia nghẹn họng.
Lúc này Lục Khê mặc một chiếc áo ngủ lụa màu xanh lục, mái tóc xoăn màu nâu nhạt được búi lỏng, khuôn mặt tinh xảo đầy vẻ thản nhiên.
Quản gia đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quái: Khí thế của cô Lục này, cứ như thể cô ta vốn là nữ chủ nhân ở đây vậy!
Tiếc là Lục Khê không nghe thấy suy nghĩ trong đầu ông ta, nếu không cô sẽ gật đầu nói, đương nhiên, tôi vốn là nữ chủ nhân ở đây mà.
Nói ra cũng khá huyền ảo.
Lục Khê từ nhỏ đã nhận được giáo dục chính quy, không phải học bá nhưng cũng là sinh viên chính hiệu tốt nghiệp trường 985, cô không mê tín, nhiều nhất là thỉnh thoảng xem vận thế cung hoàng đạo, chưa từng nghĩ mình sẽ gặp chuyện xuyên không như thế này.
Đúng vậy, cô, Lục Khê, chỉ ngủ một giấc đã xuyên đến mười sáu năm sau.
Nói ra thì không ai tin, hôm đó cô chỉ ngủ trưa như thường lệ, chuẩn bị thức dậy sẽ đi đánh bài với mấy phu nhân khác, từ khi lấy Tạ Dĩ Triều, cô đã sống cuộc sống của một bà chủ giàu có, ngày thường chỉ ngủ nướng, đi mua sắm, còn lại là đánh bài.
Cô vừa tốt nghiệp đại học đã bước vào hôn nhân, Tạ Dĩ Triều ngày nào cũng bận rộn với công việc, hầu như không có thời gian ở bên cô, cuộc sống có hơi nhàm chán, tuy nhiên sung túc và an nhàn, dù sao Lục Khê cũng thấy khá tốt, không nghĩ đến chuyện phải thay đổi gì.
Nhưng đôi khi, số phận không do cô quyết định, rất tùy hứng nói thay đổi là thay đổi.
Lục Khê nằm mơ, chỉ một năm sau cô sẽ sinh một đứa con trai, đặt tên là Tạ Hành, đây là cái tên gửi gắm nhiều ý nghĩa tốt đẹp, đáng tiếc không lâu sau, Lục Khê lại vì một vụ tai nạn xe mà ngoài ý muốn rơi xuống sông, tuổi trẻ cứ thế chấm dứt.
Giấc mơ đó chân thực đến đáng sợ.
Lục Khê nhếch mép.
Bà già này đúng là có trí nhớ tốt.
Cô lười trả lời Uông Linh, đi tới thang máy, lười biếng xuống lầu đi thẳng đến nhà ăn, người giúp việc bên cạnh ngây người, tại sao cô Lục lại biết rõ vị trí trong nhà như vậy?
Tiếp theo còn xảy ra một chuyện đáng kinh ngạc hơn, chỉ thấy Lục Khê trực tiếp kéo một chiếc ghế ngồi xuống, thản nhiên bắt đầu ăn sáng.
"Cô Lục..."
Người giúp việc vừa định nhắc nhở tốt nhất là đừng ngồi ở đây, đã thấy Uông Linh bước nhanh vào nhà ăn, không khách sáo nhìn Lục Khê từ trên xuống dưới: "Cô rốt cuộc là ai?”
Lúc đầu bà ta sợ hãi, tưởng rằng ban ngày ban mặt gặp ma, nhưng rất nhanh bà ta đã hiểu ra, Lục Khê đã chết mười mấy năm rồi, cho dù còn sống thì cũng không thể trẻ trung như vậy!
Đây là đồ giả mạo từ đâu đến?!
Bà ta hùng hổ chất vấn, quản gia cũng theo sát phía sau, sợ họ xảy ra xung đột, nào ngờ cô Lục chỉ nhàn nhạt liếc bà ta một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ thờ ơ, căn bản không thèm để ý.
Ông ta nhìn thấy vị trí Lục Khê ngồi, cổ họng thắt lại, ngượng ngùng gãi mặt.
Trên bàn ăn hình chữ nhật có hai chỗ ngồi chính, bình thường ông chủ ngồi bên phải, bên trái để trống, cậu chủ cũng không ngồi, vì đó là vị trí của phu nhân trước đây.
Cô thì hay rồi, trực tiếp ngồi xuống đó, vấn đề là cô đã ngồi rồi, cũng không tiện đuổi người ta xuống!
Quản gia mặt đầy vẻ khó xử.
Uông Linh có chút tức giận: "Hỏi cô đấy, có lễ phép không?"
"Người khác đang ăn cơm mà bà làm phiền, bà rất lễ phép sao?" Lục Khê từ tốn nuốt một ngụm sữa chua, nhàn nhạt đánh giá: "Ngọt quá, sau này mua loại khác đi."
Quản gia nghẹn họng.
Lúc này Lục Khê mặc một chiếc áo ngủ lụa màu xanh lục, mái tóc xoăn màu nâu nhạt được búi lỏng, khuôn mặt tinh xảo đầy vẻ thản nhiên.
Quản gia đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quái: Khí thế của cô Lục này, cứ như thể cô ta vốn là nữ chủ nhân ở đây vậy!
Tiếc là Lục Khê không nghe thấy suy nghĩ trong đầu ông ta, nếu không cô sẽ gật đầu nói, đương nhiên, tôi vốn là nữ chủ nhân ở đây mà.
Nói ra cũng khá huyền ảo.
Lục Khê từ nhỏ đã nhận được giáo dục chính quy, không phải học bá nhưng cũng là sinh viên chính hiệu tốt nghiệp trường 985, cô không mê tín, nhiều nhất là thỉnh thoảng xem vận thế cung hoàng đạo, chưa từng nghĩ mình sẽ gặp chuyện xuyên không như thế này.
Đúng vậy, cô, Lục Khê, chỉ ngủ một giấc đã xuyên đến mười sáu năm sau.
Nói ra thì không ai tin, hôm đó cô chỉ ngủ trưa như thường lệ, chuẩn bị thức dậy sẽ đi đánh bài với mấy phu nhân khác, từ khi lấy Tạ Dĩ Triều, cô đã sống cuộc sống của một bà chủ giàu có, ngày thường chỉ ngủ nướng, đi mua sắm, còn lại là đánh bài.
Cô vừa tốt nghiệp đại học đã bước vào hôn nhân, Tạ Dĩ Triều ngày nào cũng bận rộn với công việc, hầu như không có thời gian ở bên cô, cuộc sống có hơi nhàm chán, tuy nhiên sung túc và an nhàn, dù sao Lục Khê cũng thấy khá tốt, không nghĩ đến chuyện phải thay đổi gì.
Nhưng đôi khi, số phận không do cô quyết định, rất tùy hứng nói thay đổi là thay đổi.
Lục Khê nằm mơ, chỉ một năm sau cô sẽ sinh một đứa con trai, đặt tên là Tạ Hành, đây là cái tên gửi gắm nhiều ý nghĩa tốt đẹp, đáng tiếc không lâu sau, Lục Khê lại vì một vụ tai nạn xe mà ngoài ý muốn rơi xuống sông, tuổi trẻ cứ thế chấm dứt.
Giấc mơ đó chân thực đến đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro