Mẹ Ruột Huyền Thuật Trở Lại, Các Con Xếp Hàng Chỉnh Đốn
Toàn Dân Cùng...
2024-12-08 17:37:07
Xe dừng trước căn nhà cũ, Cố Thanh Âm xuống xe, thấy Hoắc Tinh Dã vẫn ngồi yên trong xe không nhúc nhích. Cô nghi hoặc hỏi:
“Hôm nay không về nhà ở sao? Có bạn gái rồi à?”
“Không có.” Giọng Hoắc Tinh Dã cứng ngắc, “Con thường ở căn hộ gần công ty.”
Cố Thanh Âm hiểu ngay, cậu vẫn đang giận. Cô vừa cảm thấy khó hiểu, vừa có chút thất vọng.
Đã bỏ lỡ toàn bộ quá trình trưởng thành của các con, giờ đây cô cũng không có tư cách oán trách chúng có bí mật, không chịu chia sẻ với mình.
Cố Thanh Âm lấy một miếng ngọc bội, đưa qua cửa sổ xe.
“Ngọc hộ thân, nhớ mang theo bên người. Mẹ đã xem cho con rồi, vận khí gần đây hơi thấp.”
Câu cuối cô không nói ra. Dù sao có ngọc bội bảo vệ, chuyện xấu cũng không xảy ra, con không cần sợ hãi.
Hoắc Tinh Dã nhận lấy miếng ngọc, vẻ mặt phức tạp, tay nắm chặt như sợ mất.
“… Cảm ơn.”
Cố Thanh Âm phất tay:
“Mẹ con ruột, khách sáo làm gì!”
Nhìn xe đi xa dần, Cố Thanh Âm thở dài, quay về biệt thự.
Hoa Hân bước ra đón, mỉm cười hỏi:
“Phu nhân đã tặng xong quà chưa?”
Cố Thanh Âm gật đầu, uể oải ngồi xuống sofa.
“Phu nhân có chuyện phiền lòng sao?”
Cố Thanh Âm nhìn Hoa Hân, bỗng hỏi:
“Bà có con chưa?”
Hoa Hân bật cười, giọng pha chút tự hào:
“Tất nhiên rồi, tôi có đủ nếp đủ tẻ! Hơn nữa, mối quan hệ của tôi với hai đứa rất tốt!”
Cố Thanh Âm ánh mắt sáng lên:
“Vậy bà và con trai bà làm sao để hòa hợp?”
Hoa Hân lập tức nhìn thấu bản chất vấn đề, nghiêm túc trả lời:
“Con trai tôi và gia chủ hoàn toàn trái ngược về tính cách, còn tôi và phu nhân cũng không giống nhau. Cách tôi và con trai tôi hòa hợp có lẽ không phù hợp với phu nhân.”
“Cũng đúng.” Cố Thanh Âm lại u sầu, rúc người vào sofa.
“Nhưng mà, tôi đại khái có thể nhìn ra vấn đề giữa phu nhân và gia chủ.”
Cố Thanh Âm “Hử?” một tiếng, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói:
“Nói thử xem.”
Hoa Hân dõng dạc:
“Vấn đề cơ bản nhất là thời gian hai người ở bên nhau quá ít, không hiểu rõ nhau. Gia chủ thiếu sự quan tâm và đồng hành từ người thân, cậu ấy quen với việc tự quyết mọi chuyện, không ai đoán được cậu ấy nghĩ gì. Tôi nghĩ phu nhân nên dành nhiều thời gian hơn để đồng hành cùng gia chủ, giúp cậu ấy từ từ mở lòng, thực sự chấp nhận phu nhân là mẹ.”
Máu mủ ruột thịt quan trọng, nhưng nếu không có thời gian bồi đắp tình cảm, cũng không thể kết nối được trái tim của mẹ và con.
Cố Thanh Âm trầm tư.
Hoa Hân thấy vậy lặng lẽ lui ra ngoài, không quấy rầy nữa.
Một lúc sau, Cố Thanh Âm bất ngờ đứng bật dậy, tuyên bố:
“Tôi quyết định rồi! Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ đi làm cùng Tinh Dã, trưa sẽ tự tay đặt cơm hộp cho thằng bé, để nó cảm nhận được tình yêu và sự ấm áp từ mẹ!”
Hoa Hân ở xa nghe rõ mồn một, vừa cảm động vừa không nhịn được nhắc nhở:
“Thật ra, phu nhân có thể tự nấu cơm.”
“Tôi cũng muốn lắm chứ.” Cố Thanh Âm vẻ mặt khổ sở, “Nhưng không được, tôi hoàn toàn không có năng khiếu nấu nướng. Những món tôi làm ra chẳng khác gì thuốc xổ. Tôi không thể hại Tinh Dã được.”
Hoa Hân có lẽ chưa bao giờ gặp một “kẻ hủy diệt nhà bếp” như vậy, ngây ra một lúc rồi mới gật đầu:
“Được thôi. Thực ra đồ ăn ở căng-tin của tập đoàn Hoắc thị rất ngon. Nếu phu nhân không ngại phiền, có thể mỗi ngày mang cơm đến ăn cùng gia chủ.”
Cố Thanh Âm vỗ tay:
“Ý kiến hay!”
Nhưng chưa được bao lâu, cô lại do dự:
“Nếu tôi đến, liệu có làm phiền công việc của Tinh Dã không?”
Vấn đề này Hoa Hân cũng không chắc chắn, nhưng không ngăn được cô đưa ra gợi ý:
“Phu nhân có thể hỏi thử ý kiến của gia chủ.”
Cố Thanh Âm nói là làm, lập tức gọi điện cho Hoắc Tinh Dã. Không ngoài dự đoán, không ai bắt máy. Cô tặc lưỡi, chuyển sang gọi cho Tiết Ninh.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói vừa kính cẩn vừa nghi hoặc của Tiết Ninh vang lên:
“Chủ mẫu?”
“Tiểu Tiết à, tôi có chuyện muốn hỏi ý kiến cậu.”
Tiết Ninh vô thức đứng thẳng người, nghiêm túc đáp:
“Chủ mẫu cứ nói ạ.”
Cố Thanh Âm có chút ngượng ngùng, điều chỉnh lại giọng điệu rồi hỏi:
“Nếu, tôi chỉ nói là nếu thôi nhé, tôi đến công ty làm việc cùng Tinh Dã, thằng bé sẽ đồng ý chứ? Có vui không? Tôi có làm ảnh hưởng đến công việc của nó không?”
Tiết Ninh ngây người một giây, sau đó mừng như điên:
“Nếu chủ mẫu đến, chắc chắn gia chủ sẽ rất vui!”
Trong lòng Tiết Ninh nghĩ: Phải để chủ mẫu tận mắt thấy trạng thái làm việc biến thái của gia chủ, cái danh hiệu “đại ma vương” đâu phải tự dưng mà có!
“Thật không?” Cố Thanh Âm nghi hoặc, “Thằng bé bận rộn lắm mà, đúng không?”
“Gia chủ quả thực rất bận, nhưng văn phòng của anh ấy lớn lắm.” Tiết Ninh dùng giọng điệu đầy sức thuyết phục: “Tôi sẽ chuẩn bị cho chủ mẫu một cái bàn trong văn phòng của gia chủ. Khi nào bận thì hai người mỗi người làm việc của mình, lúc xong việc chỉ cần ngẩng lên là nhìn thấy người thân yêu nhất, còn gì tuyệt hơn!”
Cố Thanh Âm cảm thấy bị thuyết phục:
“Nghe cũng có lý.”
Tiết Ninh tiếp tục tận dụng cơ hội:
“Quan trọng nhất là, vì chủ mẫu và gia chủ đã xa cách nhiều năm, cần rất nhiều thời gian để bồi đắp tình cảm, bù đắp những tiếc nuối trong quá khứ. Nhưng công việc ở Hoắc thị lại bề bộn, nên chỉ có thể để chủ mẫu chịu khó đến công ty hàng ngày thôi.”
“Không sao cả! Là mẹ, tôi sẵn sàng làm mọi thứ trong khả năng để giúp con trai mình!” Cố Thanh Âm dõng dạc tuyên bố. “Ngày mai tôi sẽ đến công ty làm việc cùng Tinh Dã, quyết định thế đi. Cậu báo cho Tinh Dã một tiếng.”
“Vâng, chủ mẫu! Hẹn ngày mai gặp lại!”
Cúp điện thoại, Tiết Ninh quay người gõ cửa văn phòng, bước đến trước bàn làm việc của Hoắc Tinh Dã, mỉm cười nói:
“Gia chủ, chủ mẫu bảo tôi báo với ngài, bắt đầu từ ngày mai bà ấy sẽ đến công ty làm việc cùng ngài.”
Hoắc Tinh Dã hơi sững sờ. Cố Thanh Âm làm sao lại có ý tưởng này? Nhưng nghĩ lại, nếu cô ở trước mắt mình, cậu sẽ không phải lo cô đi đâu làm mấy chuyện trừ tà kỳ lạ nữa.
Sau hai giây trầm ngâm, Hoắc Tinh Dã dặn dò:
“Chuyển một cái bàn vào đây, đặt cạnh bàn tôi.”
Tiết Ninh không hề ngạc nhiên, kính cẩn đáp lời rồi rời đi với tinh thần hăng hái. Một cái bàn thôi thì không đủ, anh ta nhất định phải sắp xếp để chủ mẫu đến đây rồi không muốn rời đi nữa!
Dù thừa nhận bản thân có chút tư lợi, nhưng đứng trên cương vị một người bạn, Tiết Ninh cũng thật lòng mong muốn Hoắc Tinh Dã nhận được tình thương của mẹ, có một mối quan hệ mẹ con hòa hợp và ấm áp.
Thời gian ở bên nhau đầy đủ chỉ là điều kiện tiên quyết.
Đêm đó, Tiết Ninh đã chuẩn bị một tài liệu chi tiết về Hoắc Tinh Dã, từ việc anh ta ghét ăn hành tây đến những đối thủ thương trường đáng gờm. Từng chi tiết nhỏ đều được ghi lại.
Cố Thanh Âm chỉ liếc qua cũng nhận ra giá trị của tài liệu này, liền lập tức nhắn lại:
“Cảm ơn Tiểu Tiết, tôi nợ cậu một ân tình.”
Tiết Ninh mỉm cười mãn nguyện, đáp lại khách khí:
“Đây là việc tôi nên làm.”
Sáng hôm sau, xe của Cố Thanh Âm và Hoắc Tinh Dã nối đuôi nhau vào bãi đỗ xe ngầm của tập đoàn Hoắc thị.
Hoắc Tinh Dã chủ động bước lên mở cửa xe, Cố Thanh Âm mang theo hộp cơm, vui vẻ xuống xe. Hai mẹ con vừa đi vừa trò chuyện.
“Mẹ mang bữa sáng, có muốn ăn cùng không?”
Hoắc Tinh Dã ngập ngừng. Cậu vốn không có thói quen ăn sáng, chỉ cần một ly cà phê đen là đủ.
Nhưng đây là bữa sáng Cố Thanh Âm tự tay mang đến, lại đích thân mời… Hoắc Tinh Dã thở dài, vừa định gật đầu thì một giọng nữ dịu dàng vang lên bên cạnh:
“Tổng giám đốc không ăn sáng, và văn phòng cũng không được phép ăn đồ có mùi nặng.”
“Hôm nay không về nhà ở sao? Có bạn gái rồi à?”
“Không có.” Giọng Hoắc Tinh Dã cứng ngắc, “Con thường ở căn hộ gần công ty.”
Cố Thanh Âm hiểu ngay, cậu vẫn đang giận. Cô vừa cảm thấy khó hiểu, vừa có chút thất vọng.
Đã bỏ lỡ toàn bộ quá trình trưởng thành của các con, giờ đây cô cũng không có tư cách oán trách chúng có bí mật, không chịu chia sẻ với mình.
Cố Thanh Âm lấy một miếng ngọc bội, đưa qua cửa sổ xe.
“Ngọc hộ thân, nhớ mang theo bên người. Mẹ đã xem cho con rồi, vận khí gần đây hơi thấp.”
Câu cuối cô không nói ra. Dù sao có ngọc bội bảo vệ, chuyện xấu cũng không xảy ra, con không cần sợ hãi.
Hoắc Tinh Dã nhận lấy miếng ngọc, vẻ mặt phức tạp, tay nắm chặt như sợ mất.
“… Cảm ơn.”
Cố Thanh Âm phất tay:
“Mẹ con ruột, khách sáo làm gì!”
Nhìn xe đi xa dần, Cố Thanh Âm thở dài, quay về biệt thự.
Hoa Hân bước ra đón, mỉm cười hỏi:
“Phu nhân đã tặng xong quà chưa?”
Cố Thanh Âm gật đầu, uể oải ngồi xuống sofa.
“Phu nhân có chuyện phiền lòng sao?”
Cố Thanh Âm nhìn Hoa Hân, bỗng hỏi:
“Bà có con chưa?”
Hoa Hân bật cười, giọng pha chút tự hào:
“Tất nhiên rồi, tôi có đủ nếp đủ tẻ! Hơn nữa, mối quan hệ của tôi với hai đứa rất tốt!”
Cố Thanh Âm ánh mắt sáng lên:
“Vậy bà và con trai bà làm sao để hòa hợp?”
Hoa Hân lập tức nhìn thấu bản chất vấn đề, nghiêm túc trả lời:
“Con trai tôi và gia chủ hoàn toàn trái ngược về tính cách, còn tôi và phu nhân cũng không giống nhau. Cách tôi và con trai tôi hòa hợp có lẽ không phù hợp với phu nhân.”
“Cũng đúng.” Cố Thanh Âm lại u sầu, rúc người vào sofa.
“Nhưng mà, tôi đại khái có thể nhìn ra vấn đề giữa phu nhân và gia chủ.”
Cố Thanh Âm “Hử?” một tiếng, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nói thử xem.”
Hoa Hân dõng dạc:
“Vấn đề cơ bản nhất là thời gian hai người ở bên nhau quá ít, không hiểu rõ nhau. Gia chủ thiếu sự quan tâm và đồng hành từ người thân, cậu ấy quen với việc tự quyết mọi chuyện, không ai đoán được cậu ấy nghĩ gì. Tôi nghĩ phu nhân nên dành nhiều thời gian hơn để đồng hành cùng gia chủ, giúp cậu ấy từ từ mở lòng, thực sự chấp nhận phu nhân là mẹ.”
Máu mủ ruột thịt quan trọng, nhưng nếu không có thời gian bồi đắp tình cảm, cũng không thể kết nối được trái tim của mẹ và con.
Cố Thanh Âm trầm tư.
Hoa Hân thấy vậy lặng lẽ lui ra ngoài, không quấy rầy nữa.
Một lúc sau, Cố Thanh Âm bất ngờ đứng bật dậy, tuyên bố:
“Tôi quyết định rồi! Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ đi làm cùng Tinh Dã, trưa sẽ tự tay đặt cơm hộp cho thằng bé, để nó cảm nhận được tình yêu và sự ấm áp từ mẹ!”
Hoa Hân ở xa nghe rõ mồn một, vừa cảm động vừa không nhịn được nhắc nhở:
“Thật ra, phu nhân có thể tự nấu cơm.”
“Tôi cũng muốn lắm chứ.” Cố Thanh Âm vẻ mặt khổ sở, “Nhưng không được, tôi hoàn toàn không có năng khiếu nấu nướng. Những món tôi làm ra chẳng khác gì thuốc xổ. Tôi không thể hại Tinh Dã được.”
Hoa Hân có lẽ chưa bao giờ gặp một “kẻ hủy diệt nhà bếp” như vậy, ngây ra một lúc rồi mới gật đầu:
“Được thôi. Thực ra đồ ăn ở căng-tin của tập đoàn Hoắc thị rất ngon. Nếu phu nhân không ngại phiền, có thể mỗi ngày mang cơm đến ăn cùng gia chủ.”
Cố Thanh Âm vỗ tay:
“Ý kiến hay!”
Nhưng chưa được bao lâu, cô lại do dự:
“Nếu tôi đến, liệu có làm phiền công việc của Tinh Dã không?”
Vấn đề này Hoa Hân cũng không chắc chắn, nhưng không ngăn được cô đưa ra gợi ý:
“Phu nhân có thể hỏi thử ý kiến của gia chủ.”
Cố Thanh Âm nói là làm, lập tức gọi điện cho Hoắc Tinh Dã. Không ngoài dự đoán, không ai bắt máy. Cô tặc lưỡi, chuyển sang gọi cho Tiết Ninh.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói vừa kính cẩn vừa nghi hoặc của Tiết Ninh vang lên:
“Chủ mẫu?”
“Tiểu Tiết à, tôi có chuyện muốn hỏi ý kiến cậu.”
Tiết Ninh vô thức đứng thẳng người, nghiêm túc đáp:
“Chủ mẫu cứ nói ạ.”
Cố Thanh Âm có chút ngượng ngùng, điều chỉnh lại giọng điệu rồi hỏi:
“Nếu, tôi chỉ nói là nếu thôi nhé, tôi đến công ty làm việc cùng Tinh Dã, thằng bé sẽ đồng ý chứ? Có vui không? Tôi có làm ảnh hưởng đến công việc của nó không?”
Tiết Ninh ngây người một giây, sau đó mừng như điên:
“Nếu chủ mẫu đến, chắc chắn gia chủ sẽ rất vui!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Tiết Ninh nghĩ: Phải để chủ mẫu tận mắt thấy trạng thái làm việc biến thái của gia chủ, cái danh hiệu “đại ma vương” đâu phải tự dưng mà có!
“Thật không?” Cố Thanh Âm nghi hoặc, “Thằng bé bận rộn lắm mà, đúng không?”
“Gia chủ quả thực rất bận, nhưng văn phòng của anh ấy lớn lắm.” Tiết Ninh dùng giọng điệu đầy sức thuyết phục: “Tôi sẽ chuẩn bị cho chủ mẫu một cái bàn trong văn phòng của gia chủ. Khi nào bận thì hai người mỗi người làm việc của mình, lúc xong việc chỉ cần ngẩng lên là nhìn thấy người thân yêu nhất, còn gì tuyệt hơn!”
Cố Thanh Âm cảm thấy bị thuyết phục:
“Nghe cũng có lý.”
Tiết Ninh tiếp tục tận dụng cơ hội:
“Quan trọng nhất là, vì chủ mẫu và gia chủ đã xa cách nhiều năm, cần rất nhiều thời gian để bồi đắp tình cảm, bù đắp những tiếc nuối trong quá khứ. Nhưng công việc ở Hoắc thị lại bề bộn, nên chỉ có thể để chủ mẫu chịu khó đến công ty hàng ngày thôi.”
“Không sao cả! Là mẹ, tôi sẵn sàng làm mọi thứ trong khả năng để giúp con trai mình!” Cố Thanh Âm dõng dạc tuyên bố. “Ngày mai tôi sẽ đến công ty làm việc cùng Tinh Dã, quyết định thế đi. Cậu báo cho Tinh Dã một tiếng.”
“Vâng, chủ mẫu! Hẹn ngày mai gặp lại!”
Cúp điện thoại, Tiết Ninh quay người gõ cửa văn phòng, bước đến trước bàn làm việc của Hoắc Tinh Dã, mỉm cười nói:
“Gia chủ, chủ mẫu bảo tôi báo với ngài, bắt đầu từ ngày mai bà ấy sẽ đến công ty làm việc cùng ngài.”
Hoắc Tinh Dã hơi sững sờ. Cố Thanh Âm làm sao lại có ý tưởng này? Nhưng nghĩ lại, nếu cô ở trước mắt mình, cậu sẽ không phải lo cô đi đâu làm mấy chuyện trừ tà kỳ lạ nữa.
Sau hai giây trầm ngâm, Hoắc Tinh Dã dặn dò:
“Chuyển một cái bàn vào đây, đặt cạnh bàn tôi.”
Tiết Ninh không hề ngạc nhiên, kính cẩn đáp lời rồi rời đi với tinh thần hăng hái. Một cái bàn thôi thì không đủ, anh ta nhất định phải sắp xếp để chủ mẫu đến đây rồi không muốn rời đi nữa!
Dù thừa nhận bản thân có chút tư lợi, nhưng đứng trên cương vị một người bạn, Tiết Ninh cũng thật lòng mong muốn Hoắc Tinh Dã nhận được tình thương của mẹ, có một mối quan hệ mẹ con hòa hợp và ấm áp.
Thời gian ở bên nhau đầy đủ chỉ là điều kiện tiên quyết.
Đêm đó, Tiết Ninh đã chuẩn bị một tài liệu chi tiết về Hoắc Tinh Dã, từ việc anh ta ghét ăn hành tây đến những đối thủ thương trường đáng gờm. Từng chi tiết nhỏ đều được ghi lại.
Cố Thanh Âm chỉ liếc qua cũng nhận ra giá trị của tài liệu này, liền lập tức nhắn lại:
“Cảm ơn Tiểu Tiết, tôi nợ cậu một ân tình.”
Tiết Ninh mỉm cười mãn nguyện, đáp lại khách khí:
“Đây là việc tôi nên làm.”
Sáng hôm sau, xe của Cố Thanh Âm và Hoắc Tinh Dã nối đuôi nhau vào bãi đỗ xe ngầm của tập đoàn Hoắc thị.
Hoắc Tinh Dã chủ động bước lên mở cửa xe, Cố Thanh Âm mang theo hộp cơm, vui vẻ xuống xe. Hai mẹ con vừa đi vừa trò chuyện.
“Mẹ mang bữa sáng, có muốn ăn cùng không?”
Hoắc Tinh Dã ngập ngừng. Cậu vốn không có thói quen ăn sáng, chỉ cần một ly cà phê đen là đủ.
Nhưng đây là bữa sáng Cố Thanh Âm tự tay mang đến, lại đích thân mời… Hoắc Tinh Dã thở dài, vừa định gật đầu thì một giọng nữ dịu dàng vang lên bên cạnh:
“Tổng giám đốc không ăn sáng, và văn phòng cũng không được phép ăn đồ có mùi nặng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro