Mẹ Tôi Là Nữ Chính Xuyên Không
Bán Sói
Lê Hành Ca
2024-11-08 16:20:01
Sau khi nghe Khương Mạt giải thích, nhìn chông tre cắm vào bụng sói, dân làng nhất thời không nghi ngờ, và không khỏi ghen tị.
"Vận khí tốt quá! Con sói này không phải là thứ có thể tùy tiện săn được đâu!"
"Đúng vậy, trong thôn từng có thợ săn, lúc lên núi đi săn thì bị sói hoang cắn đứt chân, cuối cùng cũng nhặt được một mạng, sau đó không dám lên núi nữa, đã rời khỏi thôn Ngọc Hà đi làm việc bên ngoài rồi!"
Khương Hiểu Hiểu đang lắng nghe bên cạnh không khỏi nghĩ.
Ngôi nhà họ sống không thể là của nhà thợ săn đó đúng không?
"Mà tôi công nhận nha, sau khi hai mẹ con nhà họ Khương tách khỏi nhà họ Lý, những ngày này càng ngày càng thịnh vượng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Nha này hình như có nhiều thịt hơn trước!"
Nghe vậy, Khương Hiểu Hiểu ra vẻ nghiêm túc, nhưng lại nhẹ giọng nói.
"Thím à, cháu không còn gọi là Nhị Nha nữa, cháu theo họ của mẹ, cháu tên là Khương Hiểu Hiểu!"
Mọi người trong thôn đều cảm thấy thích thú với dáng vẻ nghiêm túc của cô, cười nói.
"Ai dô, được rồi, Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu, cái tên này rất dễ nghe!"
Hai mẹ con bước vào nhà dưới ánh mắt trầm trồ, có chút ghen tị của người thôn dân.
Vào nhà, Khương Hiểu Hiểu vừa đặt cái sọt xuống thì quay đầu đã thấy mẹ nhanh nhẹn bọc một con sói lại bằng tấm vải bố.
"Hiểu Hiểu, con ở nhà nhé, tranh thủ lúc thịt còn tươi, mẹ sẽ đem con sói này đến bán ở huyện thành."
"Vâng ạ!"
Khương Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này mới vừa qua giữa trưa, còn sớm, với tốc độ đi bộ của mẹ, chắc chắn sẽ trở về trước khi hoàng hôn.
Khương Hiểu Hiểu trở về phòng và đóng cửa lại, cô lấy đi lớp rơm phủ trên giỏ, lộ ra những trái cây bên dưới, có táo, quýt, vải, lê tuyết, anh đào...
Khương Hiểu Hiểu nhìn chúng một lượt, lặng lẽ lấy một quả táo, đỏ au, to và tròn, trông như mới hái xuống vậy.
Đây chắc là táo Fuji đỏ.
Nhưng, cô ước chừng thời đại hiện tại chưa có loại táo này.
Mẹ thật là, trước khi đem đồ ra cũng không suy nghĩ xem thời đại này đã có chưa, nếu bị người ta phát hiện ra thì làm sao bây giờ...
Khương Hiểu Hiểu than thầm, may là không lấy ra nhiều, ăn lén ở nhà cũng được.
Nghĩ vậy, Khương Hiểu Hiểu cầm quả táo ra sân rửa sạch, rồi cắn một miếng, giòn tan, nước tràn ra, hương vị tươi mát thấm vào ruột.
Quá là ngon luôn!
Khương Hiểu Hiểu đang ăn ngon lành, bỗng nhiên một tiếng động từ bên ngoài sân truyền vào:
“Nhị Nha, cháu ở nhà à! Mau mở cửa!”
Ngó đầu ra, vợ của bác cả là Tôn Thị và bà Lý đang ở ngoài hàng rào, đập cổng inh ỏi!
Khương Hiểu Hiểu bỗng cảm thấy một cơn rùng mình, có linh cảm không lành, cô không còn màng đến quả táo nữa, quay người chạy vào nhà, đóng chặt cửa lại.
"Vận khí tốt quá! Con sói này không phải là thứ có thể tùy tiện săn được đâu!"
"Đúng vậy, trong thôn từng có thợ săn, lúc lên núi đi săn thì bị sói hoang cắn đứt chân, cuối cùng cũng nhặt được một mạng, sau đó không dám lên núi nữa, đã rời khỏi thôn Ngọc Hà đi làm việc bên ngoài rồi!"
Khương Hiểu Hiểu đang lắng nghe bên cạnh không khỏi nghĩ.
Ngôi nhà họ sống không thể là của nhà thợ săn đó đúng không?
"Mà tôi công nhận nha, sau khi hai mẹ con nhà họ Khương tách khỏi nhà họ Lý, những ngày này càng ngày càng thịnh vượng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Nha này hình như có nhiều thịt hơn trước!"
Nghe vậy, Khương Hiểu Hiểu ra vẻ nghiêm túc, nhưng lại nhẹ giọng nói.
"Thím à, cháu không còn gọi là Nhị Nha nữa, cháu theo họ của mẹ, cháu tên là Khương Hiểu Hiểu!"
Mọi người trong thôn đều cảm thấy thích thú với dáng vẻ nghiêm túc của cô, cười nói.
"Ai dô, được rồi, Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu, cái tên này rất dễ nghe!"
Hai mẹ con bước vào nhà dưới ánh mắt trầm trồ, có chút ghen tị của người thôn dân.
Vào nhà, Khương Hiểu Hiểu vừa đặt cái sọt xuống thì quay đầu đã thấy mẹ nhanh nhẹn bọc một con sói lại bằng tấm vải bố.
"Hiểu Hiểu, con ở nhà nhé, tranh thủ lúc thịt còn tươi, mẹ sẽ đem con sói này đến bán ở huyện thành."
"Vâng ạ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này mới vừa qua giữa trưa, còn sớm, với tốc độ đi bộ của mẹ, chắc chắn sẽ trở về trước khi hoàng hôn.
Khương Hiểu Hiểu trở về phòng và đóng cửa lại, cô lấy đi lớp rơm phủ trên giỏ, lộ ra những trái cây bên dưới, có táo, quýt, vải, lê tuyết, anh đào...
Khương Hiểu Hiểu nhìn chúng một lượt, lặng lẽ lấy một quả táo, đỏ au, to và tròn, trông như mới hái xuống vậy.
Đây chắc là táo Fuji đỏ.
Nhưng, cô ước chừng thời đại hiện tại chưa có loại táo này.
Mẹ thật là, trước khi đem đồ ra cũng không suy nghĩ xem thời đại này đã có chưa, nếu bị người ta phát hiện ra thì làm sao bây giờ...
Khương Hiểu Hiểu than thầm, may là không lấy ra nhiều, ăn lén ở nhà cũng được.
Nghĩ vậy, Khương Hiểu Hiểu cầm quả táo ra sân rửa sạch, rồi cắn một miếng, giòn tan, nước tràn ra, hương vị tươi mát thấm vào ruột.
Quá là ngon luôn!
Khương Hiểu Hiểu đang ăn ngon lành, bỗng nhiên một tiếng động từ bên ngoài sân truyền vào:
“Nhị Nha, cháu ở nhà à! Mau mở cửa!”
Ngó đầu ra, vợ của bác cả là Tôn Thị và bà Lý đang ở ngoài hàng rào, đập cổng inh ỏi!
Khương Hiểu Hiểu bỗng cảm thấy một cơn rùng mình, có linh cảm không lành, cô không còn màng đến quả táo nữa, quay người chạy vào nhà, đóng chặt cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro