Mẹ Tôi Là Nữ Chính Xuyên Không
Tôn Thị Lười Bi...
Lê Hành Ca
2024-11-08 16:20:01
"Được rồi, anh biết rồi."
Lý Thủ Đức liếc nhìn hai mẹ con đang ôm nhau lưng tròng nước mắt.
"Ngày mai hai người ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng xuống ruộng nữa, anh sẽ nói với cha."
Tôn Thị nghe thấy vậy mới thực sự hài lòng mỉm cười.
...
Nhưng đến ngày hôm sau, đàn ông trong nhà đều đã xuống ruộng, chị ta định ngủ nướng đến tận trưa mới dậy nhưng đã bị mẹ chồng dùng chổi đánh thức.
"Con đàn bà lười biếng kia, đàn ông trong nhà bận rộn thế kia mà ngươi còn dám nằm dài trên giường! Ngươi tưởng mình là đại tiểu thư à! Mau dậy làm việc đi!"
"Mẹ, những ngày qua con không khỏe, không xuống đồng làm việc được."
Tôn Thị biện hộ.
"Bệnh tật gì mà không xuống đồng được! Ngày xưa mẹ mang thai đứa đầu lòng vẫn còn làm việc đồng áng đấy!"
Bà Lý mắng, ném cây chổi vào người chị ta.
"Đừng có lải nhải! Mau dậy quét dọn nhà cửa, quét xong thì đi vo gạo nấu cơm!"
Tôn Thị bĩu môi, miễn cưỡng nhặt chổi lên và bắt đầu quét nhà.
Chị ta biết mẹ chồng chỉ không muốn thấy con dâu nhàn rỗi, dù chồng chị ta đã nói với ông bà nhưng bà Lý vẫn tìm việc làm cho chị ta trong nhà.
Nhưng so với làm việc đồng áng, làm việc nhà còn trong phạm vi chịu đựng được.
Tôn Thị quét vài cái rồi lén liếc nhìn phòng bên, Lý Tú Phân đang ngồi trong phòng với quạt nan, trời quá nóng nên cô ta chỉ mặc một chiếc áo mỏng, vẫn toát mồ hôi đầm đìa.
Trong nhà này, những người không phải xuống đồng làm việc ngoài bà Lý thì chính là cô em chồng này.
Chị ta nhịn sự ghen tị trong lòng xuống, lấy ra hai miếng kẹo ra, vẫy tay gọi Lý Tú Phân.
Lý Tú Phân thấy ngay miếng kẹo trong tay chị ta thì vứt quạt ngay lập tức chạy ra.
"Chị dâu, chị gọi em có việc gì à?"
"Tú Phân à, chuyện hôm trước chị nói với em thế nào rồi, em có nhắc với cha mẹ chưa?"
Tôn thị thì thầm.
"Em đã nói rồi! Mẹ bảo vài ngày nữa mới xem, phải điều tra thông tin về gia đình ấy ở huyện thành đã!"
Lý Tú Phân chăm chú nhìn không chớp mắt vào miếng kẹo trong tay Tôn thị, nuốt nước bọt không tự chủ được.
"Còn điều tra cái gì nữa, đó là gia đình giàu có nổi tiếng ở huyện thành, tổ tiên họ từng làm quan ở triều đình đấy! Có quyền có thế, gả vào đó là được hưởng phúc!"
"Gia đình giàu có nào? Sao tôi không nghe nói qua!"
Vừa dứt lời, Tôn Thị bỗng nghe thấy tiếng mẹ chồng vang lên từ phía sau khiến chị ta giật mình.
Nhưng chị ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười nịnh nọt.
"Ôi mẹ ơi, đó là gia đình giàu có chuyển đến huyện thành chỉ vài năm trước, mẹ đương nhiên không nghe nói đến họ rồi! Họ chính là nhà họ Hoàng, mà Thủ Đức đã tình cờ quen biết họ khi đang học ở học viện.”
Lý Thủ Đức liếc nhìn hai mẹ con đang ôm nhau lưng tròng nước mắt.
"Ngày mai hai người ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng xuống ruộng nữa, anh sẽ nói với cha."
Tôn Thị nghe thấy vậy mới thực sự hài lòng mỉm cười.
...
Nhưng đến ngày hôm sau, đàn ông trong nhà đều đã xuống ruộng, chị ta định ngủ nướng đến tận trưa mới dậy nhưng đã bị mẹ chồng dùng chổi đánh thức.
"Con đàn bà lười biếng kia, đàn ông trong nhà bận rộn thế kia mà ngươi còn dám nằm dài trên giường! Ngươi tưởng mình là đại tiểu thư à! Mau dậy làm việc đi!"
"Mẹ, những ngày qua con không khỏe, không xuống đồng làm việc được."
Tôn Thị biện hộ.
"Bệnh tật gì mà không xuống đồng được! Ngày xưa mẹ mang thai đứa đầu lòng vẫn còn làm việc đồng áng đấy!"
Bà Lý mắng, ném cây chổi vào người chị ta.
"Đừng có lải nhải! Mau dậy quét dọn nhà cửa, quét xong thì đi vo gạo nấu cơm!"
Tôn Thị bĩu môi, miễn cưỡng nhặt chổi lên và bắt đầu quét nhà.
Chị ta biết mẹ chồng chỉ không muốn thấy con dâu nhàn rỗi, dù chồng chị ta đã nói với ông bà nhưng bà Lý vẫn tìm việc làm cho chị ta trong nhà.
Nhưng so với làm việc đồng áng, làm việc nhà còn trong phạm vi chịu đựng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Thị quét vài cái rồi lén liếc nhìn phòng bên, Lý Tú Phân đang ngồi trong phòng với quạt nan, trời quá nóng nên cô ta chỉ mặc một chiếc áo mỏng, vẫn toát mồ hôi đầm đìa.
Trong nhà này, những người không phải xuống đồng làm việc ngoài bà Lý thì chính là cô em chồng này.
Chị ta nhịn sự ghen tị trong lòng xuống, lấy ra hai miếng kẹo ra, vẫy tay gọi Lý Tú Phân.
Lý Tú Phân thấy ngay miếng kẹo trong tay chị ta thì vứt quạt ngay lập tức chạy ra.
"Chị dâu, chị gọi em có việc gì à?"
"Tú Phân à, chuyện hôm trước chị nói với em thế nào rồi, em có nhắc với cha mẹ chưa?"
Tôn thị thì thầm.
"Em đã nói rồi! Mẹ bảo vài ngày nữa mới xem, phải điều tra thông tin về gia đình ấy ở huyện thành đã!"
Lý Tú Phân chăm chú nhìn không chớp mắt vào miếng kẹo trong tay Tôn thị, nuốt nước bọt không tự chủ được.
"Còn điều tra cái gì nữa, đó là gia đình giàu có nổi tiếng ở huyện thành, tổ tiên họ từng làm quan ở triều đình đấy! Có quyền có thế, gả vào đó là được hưởng phúc!"
"Gia đình giàu có nào? Sao tôi không nghe nói qua!"
Vừa dứt lời, Tôn Thị bỗng nghe thấy tiếng mẹ chồng vang lên từ phía sau khiến chị ta giật mình.
Nhưng chị ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười nịnh nọt.
"Ôi mẹ ơi, đó là gia đình giàu có chuyển đến huyện thành chỉ vài năm trước, mẹ đương nhiên không nghe nói đến họ rồi! Họ chính là nhà họ Hoàng, mà Thủ Đức đã tình cờ quen biết họ khi đang học ở học viện.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro