Mẹ Tôi Là Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp
Anh Cả, Cho Anh...
2024-09-17 09:12:41
Dịch: Y Na
"A, ai đang nói vậy."
Giản Hạnh Hạnh nghi hoặc nhìn xung quanh, không có ai mà, cô còn đang ở trước cửa nhà mình.
"Là tôi, chủ nhân nhỏ, tôi ở trong đầu cô, cô chỉ cần nghĩ tới là có thể nói chuyện với tôi."
"Ờ, hệ thống Hồng Nương là cái gì, vận may là cái gì nữa?"
Cô tò mò hỏi, vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.
"Hệ thống Hồng Nương là để mai mối, tác hợp, ví dụ như vừa rồi cô đã tác hợp cha mẹ mình, để bọn họ giải quyết hiểu lầm, nếu không hôm nay bọn họ sẽ ly hôn, đường ai nấy đi, nhưng bây giờ bọn họ đang tâm sự với nhau, mọi hiểu lầm đó đều sẽ được giải quyết."
"Còn vận may thì chỉ đơn giản là may mắn thôi, cô không nhận ra vận may của mình không tốt lắm sao, đi đường thường xuyên bị ngã, ăn cơm không gắp được đồ ăn, đi ngủ thì bị sập giường, đây đều là những chuyện vụn vặt nhưng lại rất khó chịu, chỉ cần cô làm tốt nhiệm vụ, vận may sẽ càng ngày càng tốt, hơn nữa còn có thể nhìn thấy những thứ tốt đẹp người khác không thể nhìn thấy, thường được gọi là nhặt nhạnh chỗ tốt."
"Oa~~~"
Giản Hạnh Hạnh cái hiểu cái không gật đầu, vế trước cô biết, giống như ăn mì gói mà không cho gia vị, sẽ bị người khác chế giễu.
"Tóm lại, chỉ cần cô làm theo nhắc nhở của tôi, vận may càng tốt sẽ kiếm được càng nhiều tiền."
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng chăm chỉ!"
Giản Hạnh Hạnh nghiêm túc gật đầu, hai bím tóc nhỏ trên đầu cũng lắc lắc, khi nào có tiền cô bé sẽ cho cha mẹ cùng các anh trai được ăn trứng gà và thịt!
"Be bé cái mồm thôi, cha đã khoá cửa rồi, muốn ra ngoài cũng phải trèo tường, hai đứa chắc chắn muốn đi sao?"
Dưới góc tường, Nghiêm Hành căng mặt nhìn hai củ cải nhỏ trước mắt, một đứa bảy tuổi đã bắt đầu trổ cành, hơi cao gầy, đứa còn lại mới sáu tuổi, hoàn toàn là một cậu bé mũm mĩm, hai má phúng phính, vẫn chưa phát triển.
"Em nhớ mẹ, anh cả, anh đưa bọn em đến công xã gọi điện thoại cho mẹ đi, không phải anh đã tiết kiệm đủ tiền rồi sao, nếu anh đưa bọn em đi, em sẽ không mách cha chuyện suốt ngày trèo cây đâu."
“Em cũng nhớ mẹ, nhớ đến ăn không ngon, nếu cứ tiếp tục như thế em sẽ không thể cao lớn nữa.”
Hai củ cải nhỏ kéo tay áo anh cầu xin, Nghiêm Hành muốn trợn mắt lên, không trèo cây tìm trứng chim thì lấy đâu ra tiền mua kẹo cho hai đứa bây ăn, còn nói ăn không ngon, vậy người mỗi ngày ăn hai bát cơm lớn mập ú kia là ai?
“Anh đi lấy ghế.”
Cuối cùng Nghiêm Hành vẫn chiều theo ý đám em trai, cực lực di chuyển cái ghế cao nhất trong nhà ra ngoài.
“Thằng hai lên trước đi, lát nữa đỡ thằng ba, khi nào lên hết rồi anh nhảy xuống đỡ hai đứa.”
“Được được, không thành vấn đề.”
Nghiêm Nam giẫm lên ghế, chạm vào bờ tường, anh ấy hai bước đặt chân lên tường, dùng sức trèo lên ngồi trên mặt tường, duỗi một tay xuống.
“Đến lượt em, đến lượt em!”
Em út Nghiêm Thắng nhỏ thấp chuẩn bị sẵn sàng, nhưng sau khi leo lên ghế vẫn còn cách tay anh hai cậu bé một đoạn.
“Chờ chút, để anh lấy thêm một cái ghế nhỏ nữa.”
Lúc này, Giản Hạnh Hạnh đang quan sát ba người anh đã lâu, nghe vậy lập tức hấp tấp chạy vào bếp mang một cái ghế tới.
“Ối.”
Nhưng chưa đi được hai bước, cô lại bị trượt chân, vấp một cái ngã khuỵu xuống, ngồi thẳng như đang quỳ trước một nấm mồ. Cũng may sân toàn đất cát nên ngã không đau lắm, Giản Hạnh Hạnh vội vàng đứng dậy, ôm cái ghế cộc cộc chạy tới, còn siêu nhỏ giọng thân thiện nói.
“Anh cả, cho anh ghế.”
Nghiêm Hành lạnh lùng lườm cô một cái, không thể nói ra lời từ chối nào dưới dáng vẻ ngã bẩn và ánh mắt lấp lánh.
“Cảm ơn.”
Anh cứng ngắc nhận lấy ghế, đặt lên trên ghế cao. Nghiêm Thắng đứng trên hai chiếc ghế, hơi nhón chân, cuối cùng cũng nắm được tay của anh hai, Nghiêm Hành thì nâng cái mông cậu bé lên, giúp cậu bé phát huy sức lực.
"A, ai đang nói vậy."
Giản Hạnh Hạnh nghi hoặc nhìn xung quanh, không có ai mà, cô còn đang ở trước cửa nhà mình.
"Là tôi, chủ nhân nhỏ, tôi ở trong đầu cô, cô chỉ cần nghĩ tới là có thể nói chuyện với tôi."
"Ờ, hệ thống Hồng Nương là cái gì, vận may là cái gì nữa?"
Cô tò mò hỏi, vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.
"Hệ thống Hồng Nương là để mai mối, tác hợp, ví dụ như vừa rồi cô đã tác hợp cha mẹ mình, để bọn họ giải quyết hiểu lầm, nếu không hôm nay bọn họ sẽ ly hôn, đường ai nấy đi, nhưng bây giờ bọn họ đang tâm sự với nhau, mọi hiểu lầm đó đều sẽ được giải quyết."
"Còn vận may thì chỉ đơn giản là may mắn thôi, cô không nhận ra vận may của mình không tốt lắm sao, đi đường thường xuyên bị ngã, ăn cơm không gắp được đồ ăn, đi ngủ thì bị sập giường, đây đều là những chuyện vụn vặt nhưng lại rất khó chịu, chỉ cần cô làm tốt nhiệm vụ, vận may sẽ càng ngày càng tốt, hơn nữa còn có thể nhìn thấy những thứ tốt đẹp người khác không thể nhìn thấy, thường được gọi là nhặt nhạnh chỗ tốt."
"Oa~~~"
Giản Hạnh Hạnh cái hiểu cái không gật đầu, vế trước cô biết, giống như ăn mì gói mà không cho gia vị, sẽ bị người khác chế giễu.
"Tóm lại, chỉ cần cô làm theo nhắc nhở của tôi, vận may càng tốt sẽ kiếm được càng nhiều tiền."
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng chăm chỉ!"
Giản Hạnh Hạnh nghiêm túc gật đầu, hai bím tóc nhỏ trên đầu cũng lắc lắc, khi nào có tiền cô bé sẽ cho cha mẹ cùng các anh trai được ăn trứng gà và thịt!
"Be bé cái mồm thôi, cha đã khoá cửa rồi, muốn ra ngoài cũng phải trèo tường, hai đứa chắc chắn muốn đi sao?"
Dưới góc tường, Nghiêm Hành căng mặt nhìn hai củ cải nhỏ trước mắt, một đứa bảy tuổi đã bắt đầu trổ cành, hơi cao gầy, đứa còn lại mới sáu tuổi, hoàn toàn là một cậu bé mũm mĩm, hai má phúng phính, vẫn chưa phát triển.
"Em nhớ mẹ, anh cả, anh đưa bọn em đến công xã gọi điện thoại cho mẹ đi, không phải anh đã tiết kiệm đủ tiền rồi sao, nếu anh đưa bọn em đi, em sẽ không mách cha chuyện suốt ngày trèo cây đâu."
“Em cũng nhớ mẹ, nhớ đến ăn không ngon, nếu cứ tiếp tục như thế em sẽ không thể cao lớn nữa.”
Hai củ cải nhỏ kéo tay áo anh cầu xin, Nghiêm Hành muốn trợn mắt lên, không trèo cây tìm trứng chim thì lấy đâu ra tiền mua kẹo cho hai đứa bây ăn, còn nói ăn không ngon, vậy người mỗi ngày ăn hai bát cơm lớn mập ú kia là ai?
“Anh đi lấy ghế.”
Cuối cùng Nghiêm Hành vẫn chiều theo ý đám em trai, cực lực di chuyển cái ghế cao nhất trong nhà ra ngoài.
“Thằng hai lên trước đi, lát nữa đỡ thằng ba, khi nào lên hết rồi anh nhảy xuống đỡ hai đứa.”
“Được được, không thành vấn đề.”
Nghiêm Nam giẫm lên ghế, chạm vào bờ tường, anh ấy hai bước đặt chân lên tường, dùng sức trèo lên ngồi trên mặt tường, duỗi một tay xuống.
“Đến lượt em, đến lượt em!”
Em út Nghiêm Thắng nhỏ thấp chuẩn bị sẵn sàng, nhưng sau khi leo lên ghế vẫn còn cách tay anh hai cậu bé một đoạn.
“Chờ chút, để anh lấy thêm một cái ghế nhỏ nữa.”
Lúc này, Giản Hạnh Hạnh đang quan sát ba người anh đã lâu, nghe vậy lập tức hấp tấp chạy vào bếp mang một cái ghế tới.
“Ối.”
Nhưng chưa đi được hai bước, cô lại bị trượt chân, vấp một cái ngã khuỵu xuống, ngồi thẳng như đang quỳ trước một nấm mồ. Cũng may sân toàn đất cát nên ngã không đau lắm, Giản Hạnh Hạnh vội vàng đứng dậy, ôm cái ghế cộc cộc chạy tới, còn siêu nhỏ giọng thân thiện nói.
“Anh cả, cho anh ghế.”
Nghiêm Hành lạnh lùng lườm cô một cái, không thể nói ra lời từ chối nào dưới dáng vẻ ngã bẩn và ánh mắt lấp lánh.
“Cảm ơn.”
Anh cứng ngắc nhận lấy ghế, đặt lên trên ghế cao. Nghiêm Thắng đứng trên hai chiếc ghế, hơi nhón chân, cuối cùng cũng nắm được tay của anh hai, Nghiêm Hành thì nâng cái mông cậu bé lên, giúp cậu bé phát huy sức lực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro