Mẹ Tôi Là Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp
Cho Anh Thời Gi...
2024-09-17 09:12:41
Dịch: Y Na
Tại sao trên người anh trai kia lại không có?
Giản Hạnh Hạnh nghi hoặc phanh lại, quay người đi theo hai người họ.
“Hạnh Hạnh, em làm gì vậy?”
Nghiêm Nam và Nghiêm Thắng đã chạy mất dạng, Nghiêm Hành không ngờ Giản Hạnh Hạnh lại đột nhiên chuyển hướng, còn mở to đôi mắt tròn xoe, thò đầu ra giống như một con sóc nhỏ đang thăm dò nguy hiểm, vừa buồn cười vừa dễ thương.
“Suỵt, anh cả anh đừng có ồn.”
Giản Hạnh Hạnh nắm tay Nghiêm Hành rồi ra hiệu cho anh.
“Chủ nhân, sợi chỉ đỏ sẽ chỉ xuất hiện trên người đôi nam nữ mới yêu nhau, tình cảm mới nảy mầm, sau khi kết hợp một khoảng thời gian sẽ biến mất, sợi chỉ đỏ của mỗi người đều khác nhau, cô nhìn hình dáng của sợi chỉ đỏ là biết ai với ai mới là một cặp đôi chân chính.
Nếu như cô có thể làm mối những đôi tình nhân có duyên với nhau, khiến bọn họ giảm bớt khó khăn và đến với nhau nhanh hơn, cô có thể nhận được vận may thay đổi số mệnh của chính mình.”
Tiểu Hồng tận tâm giải thích cho chủ nhân.
“Vậy trên người chị gái kia có chỉ đỏ, còn anh trai kia lại không có, có nghĩa là anh ấy không phải là đối tượng của chị gái kia?”
Giản Hạnh Hạnh cắn môi, vẫn hơi không hiểu lắm, nhưng bọn họ đã lén nắm tay nhau rồi mà, chị Nhã Mai còn xấu hổ nữa mà, đây không phải là đang yêu nhau thì là gì?
“Không hiểu như vậy được chủ nhân, như thế này nhé, bây giờ chàng trai này là người yêu của cô gái, nhưng trên người anh ta không có sợi chỉ đỏ nào, có nghĩa rằng anh ta không những không phải người có duyên với cô gái, mà anh ta còn không thích cô gái này chút nào, anh ta chỉ đang gặp dịp thì chơi thôi.”
Gì cơ, gặp dịp thì chơi? Quá đáng vậy!
“Vậy bây giờ tôi có nên nói với chị Nhã Mai là anh Tư Triết không thích chị ấy, bảo bọn họ đừng đến với nhau, sau đó giúp chị Nhã Mai tìm được một anh trai khác có thắt chỉ đỏ hình nơ bướm trên người không?”
“Đúng vậy, chủ nhân thật thông minh, vừa nói đã hiểu, nhưng nếu cô nói thẳng như vậy người ta cũng không tin, vì vậy cô phải từ từ, đừng vội.”
Giản Hạnh Hạnh hiểu rõ nhiệm vụ của mình, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm nghị, khuôn mặt tròn xoe bắt đầu trở nên nghiêm túc, giống một chú cảnh sát non.
Nghiêm Hành: “?”
Rốt cuộc Hạnh Hạnh đang nghĩ gì vậy, sao cảm xúc lại thay đổi phức tạp như vậy.
“Anh cả, chúng ta đi theo bọn họ đi.”
Giản Hạnh Hạnh vẫy tay với anh trai, thì thầm rất khẽ vào tai anh mình.
“Tại sao, lí do là gì?”
“Ờm, em muốn nhìn bọn họ yêu nhau.”
Giản Hạnh Hạnh chớp chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ nói.
Nghiêm Hành nghẹn suýt chết, sắc mặt bình tĩnh dần vỡ ra. Cái này có gì đáng xem chứ, con bé mới có năm tuổi, em ấy biết yêu đương là gì không?
“Đi theo đi mà, anh cả ôm em, bọn họ đi nhanh quá, em đi chậm quá không theo kịp.”
Giản Hạnh Hạnh ôm cổ anh trai, sốt ruột chỉ về phía trước. Nghiêm Hành khó hiểu nhưng vẫn nghe lời bế bà cụ non lên, giả vờ như không có chuyện gì đi theo sau người ta, thỉnh thoảng lại véo khuôn mặt mũm mĩm của cô.
“Nhã Mai, anh vẫn còn có việc, hôm nay chúng ta đến đây thôi, em về trước đi, ngày mai anh lại đến tìm em.”
Đỗ Tư Triết cười lịch sự với Hà Nhã Mai, khuôn mặt trắng trẻo đúng lúc phảng phất một chút ửng hồng.
“Được, giày em làm cho anh cũng sắp xong rồi, hôm nay em về khâu thêm mấy mũi, ngày mai là mang đến cho anh được rồi, vậy em đi trước đây anh Tư Triết, hẹn gặp lại ngày mai.”
Hà Nhã Mai ngại ngùng nói xong rồi chạy biến về nhà như một cơn gió.
Đỗ Tư Triết vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn cô ấy vào trong nhà rồi mới ngân nga hát quay người rời đi, trên mặt ngập tràn hạnh phúc, nhìn thế nào cũng thấy anh ta thích Hà Nhã Mai.
Ở bức tường cách đó không xa, Nghiêm Hành bị ép phải lén lút nấp ở đằng sau, anh vừa ấn cái đầu nhỏ muốn động đậy của Giản Hạnh Hạnh, vừa hỏi.
“Chị Nhã Mai đã vào trong nhà rồi, anh ta cũng đi rồi, có cần phải đi theo anh ta nữa không?”
Tại sao trên người anh trai kia lại không có?
Giản Hạnh Hạnh nghi hoặc phanh lại, quay người đi theo hai người họ.
“Hạnh Hạnh, em làm gì vậy?”
Nghiêm Nam và Nghiêm Thắng đã chạy mất dạng, Nghiêm Hành không ngờ Giản Hạnh Hạnh lại đột nhiên chuyển hướng, còn mở to đôi mắt tròn xoe, thò đầu ra giống như một con sóc nhỏ đang thăm dò nguy hiểm, vừa buồn cười vừa dễ thương.
“Suỵt, anh cả anh đừng có ồn.”
Giản Hạnh Hạnh nắm tay Nghiêm Hành rồi ra hiệu cho anh.
“Chủ nhân, sợi chỉ đỏ sẽ chỉ xuất hiện trên người đôi nam nữ mới yêu nhau, tình cảm mới nảy mầm, sau khi kết hợp một khoảng thời gian sẽ biến mất, sợi chỉ đỏ của mỗi người đều khác nhau, cô nhìn hình dáng của sợi chỉ đỏ là biết ai với ai mới là một cặp đôi chân chính.
Nếu như cô có thể làm mối những đôi tình nhân có duyên với nhau, khiến bọn họ giảm bớt khó khăn và đến với nhau nhanh hơn, cô có thể nhận được vận may thay đổi số mệnh của chính mình.”
Tiểu Hồng tận tâm giải thích cho chủ nhân.
“Vậy trên người chị gái kia có chỉ đỏ, còn anh trai kia lại không có, có nghĩa là anh ấy không phải là đối tượng của chị gái kia?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Hạnh Hạnh cắn môi, vẫn hơi không hiểu lắm, nhưng bọn họ đã lén nắm tay nhau rồi mà, chị Nhã Mai còn xấu hổ nữa mà, đây không phải là đang yêu nhau thì là gì?
“Không hiểu như vậy được chủ nhân, như thế này nhé, bây giờ chàng trai này là người yêu của cô gái, nhưng trên người anh ta không có sợi chỉ đỏ nào, có nghĩa rằng anh ta không những không phải người có duyên với cô gái, mà anh ta còn không thích cô gái này chút nào, anh ta chỉ đang gặp dịp thì chơi thôi.”
Gì cơ, gặp dịp thì chơi? Quá đáng vậy!
“Vậy bây giờ tôi có nên nói với chị Nhã Mai là anh Tư Triết không thích chị ấy, bảo bọn họ đừng đến với nhau, sau đó giúp chị Nhã Mai tìm được một anh trai khác có thắt chỉ đỏ hình nơ bướm trên người không?”
“Đúng vậy, chủ nhân thật thông minh, vừa nói đã hiểu, nhưng nếu cô nói thẳng như vậy người ta cũng không tin, vì vậy cô phải từ từ, đừng vội.”
Giản Hạnh Hạnh hiểu rõ nhiệm vụ của mình, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm nghị, khuôn mặt tròn xoe bắt đầu trở nên nghiêm túc, giống một chú cảnh sát non.
Nghiêm Hành: “?”
Rốt cuộc Hạnh Hạnh đang nghĩ gì vậy, sao cảm xúc lại thay đổi phức tạp như vậy.
“Anh cả, chúng ta đi theo bọn họ đi.”
Giản Hạnh Hạnh vẫy tay với anh trai, thì thầm rất khẽ vào tai anh mình.
“Tại sao, lí do là gì?”
“Ờm, em muốn nhìn bọn họ yêu nhau.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Hạnh Hạnh chớp chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ nói.
Nghiêm Hành nghẹn suýt chết, sắc mặt bình tĩnh dần vỡ ra. Cái này có gì đáng xem chứ, con bé mới có năm tuổi, em ấy biết yêu đương là gì không?
“Đi theo đi mà, anh cả ôm em, bọn họ đi nhanh quá, em đi chậm quá không theo kịp.”
Giản Hạnh Hạnh ôm cổ anh trai, sốt ruột chỉ về phía trước. Nghiêm Hành khó hiểu nhưng vẫn nghe lời bế bà cụ non lên, giả vờ như không có chuyện gì đi theo sau người ta, thỉnh thoảng lại véo khuôn mặt mũm mĩm của cô.
“Nhã Mai, anh vẫn còn có việc, hôm nay chúng ta đến đây thôi, em về trước đi, ngày mai anh lại đến tìm em.”
Đỗ Tư Triết cười lịch sự với Hà Nhã Mai, khuôn mặt trắng trẻo đúng lúc phảng phất một chút ửng hồng.
“Được, giày em làm cho anh cũng sắp xong rồi, hôm nay em về khâu thêm mấy mũi, ngày mai là mang đến cho anh được rồi, vậy em đi trước đây anh Tư Triết, hẹn gặp lại ngày mai.”
Hà Nhã Mai ngại ngùng nói xong rồi chạy biến về nhà như một cơn gió.
Đỗ Tư Triết vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn cô ấy vào trong nhà rồi mới ngân nga hát quay người rời đi, trên mặt ngập tràn hạnh phúc, nhìn thế nào cũng thấy anh ta thích Hà Nhã Mai.
Ở bức tường cách đó không xa, Nghiêm Hành bị ép phải lén lút nấp ở đằng sau, anh vừa ấn cái đầu nhỏ muốn động đậy của Giản Hạnh Hạnh, vừa hỏi.
“Chị Nhã Mai đã vào trong nhà rồi, anh ta cũng đi rồi, có cần phải đi theo anh ta nữa không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro