Mẹ Tôi Là Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp
Chương 35
2024-09-17 09:12:41
Dịch: Y Na
Giản Đại Lâm đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng đã ngoại tình trước, đối xử với vợ con như thế còn có mặt mũi lên tiếng!
“Đồng chí Giản Đại Lâm!
Đây là kết quả xử phạt nhẹ theo pháp luật cho các người, nếu những tội danh khác như bạo lực gia đình, ngược đãi bị thành lập, thì các người không chỉ bị giam ba tháng mà còn phải ngồi tù mười năm, tám năm nữa.
Còn nữa, anh ta đạp hỏng cổng nhà anh và đồng chí nhỏ Nghiêm Hành này làm anh bị thương, tiền thuốc men của anh tôi tính hết, trừ đi rồi nên anh chỉ cần trả người ta năm mươi đồng thôi.
Năm mươi đồng này còn bao gồm cả tiền chu cấp cho con gái anh, đã là rất ít rồi.
Nếu vẫn chưa thuyết phục thì anh có thể khởi kiện, không cần hòa giải mà trực tiếp đến bên hình sự.”
Các chú công an cũng rất mạnh, hiện tại ông ta chỉ bị quản chế hành chính, ở lại cục công an ba tháng chứ không phải đi tù là quá nhân từ rồi, không thấy cô bé kia thất vọng đến mức nào sao?
“Tôi!”
Lần này Giản Đại Lâm không còn gì để nói, cho dù vẫn không chịu cũng sợ biến khéo thành vụng mà bị kết án mười tám năm thật.
Phùng Lôi ôm con gào lên, nước mắt lăn dài trên mặt, cố gắng làm các công an mủi lòng.
“Con tôi còn nhỏ như vậy, chúng tôi không thể bị giam được, nếu không con tôi phải làm sao đây?
Hu hu hu hu, chúng tôi biết sai rồi, mấy người bỏ qua cho tôi đi, chúng tôi cũng bị thương mà, sao không bỏ qua luôn đi? Nhà tôi nghèo lắm lấy đâu ra tiền, cơm còn không đủ ăn, phải làm sao đây hu hu hu hu!”
“Vớ vẩn, trong kẽ răng bà vẫn còn dính thịt kìa! Sao lại không đủ ăn được!”
Giản Hạnh Hạnh chỉ vào hàm răng cửa sắc bén của bà ta nói, Phùng Lôi lập tức che miệng ngừng gào, cố gắng liếm sạch thịt trong kẽ răng.
Đúng là lừa đảo, các chú công an buồn cười xoa đầu Giản Hạnh Hạnh, cô bé này thật thông minh!
“Các người tự chọn đi, hoà giải hay kháng cáo? Công an chúng tôi đều phối hợp, nếu bây giờ anh vẫn chưa thể quyết định thì cứ ở đây đến khi nào đưa ra được lựa chọn, bọn họ sẽ về trước…”
“Đừng, tôi chọn hòa giải, tôi chọn hòa giải được chưa! Bây giờ tôi về lấy tiền ngay!”
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Giản Đại Lâm bực mình muốn chết mà vẫn phải ngoan ngoãn phối hợp, đúng là tự bê đá đập vào chân, biết vậy đã không tham chút khẩu phần lương thực này, trực tiếp cho bọn họ chuyển hộ khẩu đi là xong, thế thì đã không nhiều chuyện như vậy!
Đều tại người phụ nữ thối tha này, tại bà ta tham lam ích kỷ, mất cả chì lẫn chài!
Giản Đại Lâm nghĩ rồi hung dữ lườm Phùng Lôi một cái, Phùng Lâm ngây ra, sao lại lườm bà ta? Nếu không phải chồng của vợ cũ ông ta khó tính thì bọn họ có thể như vậy sao, bây giờ ngay cả bà ta cũng bị giam rồi!
Khi Giản Đại Lâm quay về lấy tiền, Trịnh Tú Tú cũng đi theo về cái nhà đó để tìm đồ dùng của mình trước kia, nhưng cái gì dùng được đều bị Phùng Lôi dùng hết, cái gì không dùng được cũng bị vứt đi rồi!
Những thứ khác bà không quan tâm, chỉ có một thứ bà luôn canh cánh trong lòng.
“Ngọc bội của tôi đâu?
Anh biết tôi đang nói về cái gì, chính là ngọc bội có chữ Phúc kia, tôi vẫn luôn giấu ở trong tủ quần áo.”
Trịnh Tú Tú nhìn chằm chằm Giản Đại Lâm, không chịu bỏ qua một chút biểu cảm nào trên mặt ông ta.
“Ngọc bội? Tôi chưa từng lấy của cô, cô đừng hỏi tôi, không phải mất trước khi ly hôn rồi sao? Hơn nữa nó còn bụi bặm khó nhìn như vậy, không có tí giá trị nào, tôi lấy làm cái gì?”
Giản Đại Lâm tức giận dữ trợn mắt nhìn bà, trông thực sự như không biết gì.
Trịnh Tú Tú sa sút rũ mắt xuống.
Đúng là mất trước khi ly hôn, nhưng rõ ràng giấu ở trong tủ quần áo, tại sao lại đột nhiên không cánh mà bay? Chẳng lẽ là bị chuột tha đi?
“Mày không lấy thật sao? Dám nói dối có tin tao đánh mày không!”
Nghiêm Vi Dân siết chặt nắm đấm lại muốn đánh ông ta.
“Thật mà! Con mẹ nó mày bị làm sao thế! Năm mươi đồng tao còn bồi thường thì tiếc gì cái ngọc bội nát ấy!”
Giản Đại Lâm hết sức khó chịu.
Ông ta không lấy thật! Ngọc bội đó nhìn có đáng tiền đâu!
“Thôi.”
Trịnh Tú Tú thở dài, không dây dưa nữa, bà cũng không cần gì cả.
“Được, sau này anh sẽ mua cho em cái khác đẹp hơn!”
Cuối cùng, hộ khẩu của Giản Hạnh Hạnh không những được chuyển về mà còn nhận được thêm năm mươi đồng tiền bồi thường, Nghiêm Vi Dân yêu thương bế Giản Hạnh Hạnh thơm một cái.
Giản Đại Lâm đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng đã ngoại tình trước, đối xử với vợ con như thế còn có mặt mũi lên tiếng!
“Đồng chí Giản Đại Lâm!
Đây là kết quả xử phạt nhẹ theo pháp luật cho các người, nếu những tội danh khác như bạo lực gia đình, ngược đãi bị thành lập, thì các người không chỉ bị giam ba tháng mà còn phải ngồi tù mười năm, tám năm nữa.
Còn nữa, anh ta đạp hỏng cổng nhà anh và đồng chí nhỏ Nghiêm Hành này làm anh bị thương, tiền thuốc men của anh tôi tính hết, trừ đi rồi nên anh chỉ cần trả người ta năm mươi đồng thôi.
Năm mươi đồng này còn bao gồm cả tiền chu cấp cho con gái anh, đã là rất ít rồi.
Nếu vẫn chưa thuyết phục thì anh có thể khởi kiện, không cần hòa giải mà trực tiếp đến bên hình sự.”
Các chú công an cũng rất mạnh, hiện tại ông ta chỉ bị quản chế hành chính, ở lại cục công an ba tháng chứ không phải đi tù là quá nhân từ rồi, không thấy cô bé kia thất vọng đến mức nào sao?
“Tôi!”
Lần này Giản Đại Lâm không còn gì để nói, cho dù vẫn không chịu cũng sợ biến khéo thành vụng mà bị kết án mười tám năm thật.
Phùng Lôi ôm con gào lên, nước mắt lăn dài trên mặt, cố gắng làm các công an mủi lòng.
“Con tôi còn nhỏ như vậy, chúng tôi không thể bị giam được, nếu không con tôi phải làm sao đây?
Hu hu hu hu, chúng tôi biết sai rồi, mấy người bỏ qua cho tôi đi, chúng tôi cũng bị thương mà, sao không bỏ qua luôn đi? Nhà tôi nghèo lắm lấy đâu ra tiền, cơm còn không đủ ăn, phải làm sao đây hu hu hu hu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vớ vẩn, trong kẽ răng bà vẫn còn dính thịt kìa! Sao lại không đủ ăn được!”
Giản Hạnh Hạnh chỉ vào hàm răng cửa sắc bén của bà ta nói, Phùng Lôi lập tức che miệng ngừng gào, cố gắng liếm sạch thịt trong kẽ răng.
Đúng là lừa đảo, các chú công an buồn cười xoa đầu Giản Hạnh Hạnh, cô bé này thật thông minh!
“Các người tự chọn đi, hoà giải hay kháng cáo? Công an chúng tôi đều phối hợp, nếu bây giờ anh vẫn chưa thể quyết định thì cứ ở đây đến khi nào đưa ra được lựa chọn, bọn họ sẽ về trước…”
“Đừng, tôi chọn hòa giải, tôi chọn hòa giải được chưa! Bây giờ tôi về lấy tiền ngay!”
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Giản Đại Lâm bực mình muốn chết mà vẫn phải ngoan ngoãn phối hợp, đúng là tự bê đá đập vào chân, biết vậy đã không tham chút khẩu phần lương thực này, trực tiếp cho bọn họ chuyển hộ khẩu đi là xong, thế thì đã không nhiều chuyện như vậy!
Đều tại người phụ nữ thối tha này, tại bà ta tham lam ích kỷ, mất cả chì lẫn chài!
Giản Đại Lâm nghĩ rồi hung dữ lườm Phùng Lôi một cái, Phùng Lâm ngây ra, sao lại lườm bà ta? Nếu không phải chồng của vợ cũ ông ta khó tính thì bọn họ có thể như vậy sao, bây giờ ngay cả bà ta cũng bị giam rồi!
Khi Giản Đại Lâm quay về lấy tiền, Trịnh Tú Tú cũng đi theo về cái nhà đó để tìm đồ dùng của mình trước kia, nhưng cái gì dùng được đều bị Phùng Lôi dùng hết, cái gì không dùng được cũng bị vứt đi rồi!
Những thứ khác bà không quan tâm, chỉ có một thứ bà luôn canh cánh trong lòng.
“Ngọc bội của tôi đâu?
Anh biết tôi đang nói về cái gì, chính là ngọc bội có chữ Phúc kia, tôi vẫn luôn giấu ở trong tủ quần áo.”
Trịnh Tú Tú nhìn chằm chằm Giản Đại Lâm, không chịu bỏ qua một chút biểu cảm nào trên mặt ông ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngọc bội? Tôi chưa từng lấy của cô, cô đừng hỏi tôi, không phải mất trước khi ly hôn rồi sao? Hơn nữa nó còn bụi bặm khó nhìn như vậy, không có tí giá trị nào, tôi lấy làm cái gì?”
Giản Đại Lâm tức giận dữ trợn mắt nhìn bà, trông thực sự như không biết gì.
Trịnh Tú Tú sa sút rũ mắt xuống.
Đúng là mất trước khi ly hôn, nhưng rõ ràng giấu ở trong tủ quần áo, tại sao lại đột nhiên không cánh mà bay? Chẳng lẽ là bị chuột tha đi?
“Mày không lấy thật sao? Dám nói dối có tin tao đánh mày không!”
Nghiêm Vi Dân siết chặt nắm đấm lại muốn đánh ông ta.
“Thật mà! Con mẹ nó mày bị làm sao thế! Năm mươi đồng tao còn bồi thường thì tiếc gì cái ngọc bội nát ấy!”
Giản Đại Lâm hết sức khó chịu.
Ông ta không lấy thật! Ngọc bội đó nhìn có đáng tiền đâu!
“Thôi.”
Trịnh Tú Tú thở dài, không dây dưa nữa, bà cũng không cần gì cả.
“Được, sau này anh sẽ mua cho em cái khác đẹp hơn!”
Cuối cùng, hộ khẩu của Giản Hạnh Hạnh không những được chuyển về mà còn nhận được thêm năm mươi đồng tiền bồi thường, Nghiêm Vi Dân yêu thương bế Giản Hạnh Hạnh thơm một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro