Mẹ Tôi Là Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp
Chương 47
2024-09-17 09:12:41
Dịch: Y Na
Thời điểm càng quan trọng, tâm trí Nghiêm Hành càng trở nên bình tĩnh hơn, anh nhanh chóng nhìn xung quanh, nhẩm tính khoảng cách với những cái cây xung quanh, rồi lập tức chọn ra một cái.
Anh vèo một cái né tránh bàn tay đã duỗi ra của thằng điên, dùng hết sức chạy đến rìa cành cây, mượn lực đàn hồi nhảy lên lao qua.
Anh khó khăn nắm lấy cành cây nhỏ ở phía đối diện đu lên, thành công trèo lên một cái cây khác.
Anh thở phào nhẹ nhõm, vốn định lợi dụng khoảnh khắc này để trượt xuống cây chạy đi, kết quả thằng điên này đúng là người điên, ông ta không hề sợ hãi, cũng không quan tâm hậu quả mà lao thẳng tới theo.
Đồng tử của Nghiêm Hành lập tức co lại.
Sự lo lắng lan rộng trong lòng anh.
“Răng rắc.”
Cành cây nhỏ này không chịu nổi sức nặng của một người trưởng thành, ông ta giẫm lên một nửa liền gãy mất, không mượn được lực, nhảy không cao, không bắt được cành cây bên kia nên ngã xuống từ không trung.
“Ầm.”
Ông ta đập mạnh xuống đất, tung lên một đống bụi.
“A***&¥#!”
Ông ta nổi giận gầm lên một tiếng, đôi chân khập khiễng lại đứng lên, nhìn như không cảm thấy đau đớn chút nào.
Con mắt đỏ ngầu dán chặt vào Nghiêm Hành trên cây, sau đó ông ta nhe răng trợn mắt, lại bước về gốc cây định trèo lên.
Nghiêm Hành hiện tại mới thực sự là tiến thoái lưỡng nan, xung quanh không còn cây nào ở khoảng cách phù hợp để anh đu qua, cũng không thể xuống dưới, một khi ông ta bò lên lần nữa, Nghiêm Hành chắc chắn sẽ bị thương nặng!
“Chỉ có thể liều mạng với ông ta!”
Nghiêm Hành nhíu mày, lại bẻ gãy một cành cây, trong lòng đã chuẩn bị sẵn, không ngồi yên chờ chết mà trực tiếp tấn công thằng điên đang cố trèo lên cây, lúc này anh dùng hết sức, nhưng sức mạnh của thằng điên lại lớn hơn thiếu niên choai choai rất nhiều.
Ông ta lợi dụng đúng cơ hội, bất chấp sự đau đớn trên mặt và tay, nhanh chóng hung ác kéo lấy tay Nghiêm Hành.
“A*&……%!”
Ông ta nhe răng cười một tiếng, dùng sức kéo Nghiêm Hành xuống khỏi cây.
Cánh tay của Nghiêm Hành bị kéo đau đến mức suýt trật khớp, nhưng anh cắn chặt răng, một tay khác giữ thân cây, không cho ông ta kéo mình xuống.
“Cút!”
Anh duỗi tay chân khó khăn đá ông ta một cái, nhưng vô ích, anh bị kéo nghiêng cơ thể, mắt thấy sắp bị kéo xuống cây, nguy hiểm cùng cực!
Mọi người đến nơi đúng lúc thấy cảnh này, thằng điên giống như một con gấu túi, một tay bám chặt cành cây, một tay gắt gao kéo Nghiêm Hành xuống, nửa người Nghiêm Hành lộ ra ngoài.
Lúc này thằng điên lại đưa một tay khác đến, chỉ dùng hai chân cố định cơ thể. Móng tay dài bẩn thỉu cào lên mặt và mắt của Nghiêm Hành, một khi cào vào trong, không chết cũng bị thương!
“Thằng điên chết tiệt! Dừng tay! Mày lại chạy đi hại người có phải không!”
Mọi người khiêng cuốc phẫn nộ xông tới.
Những người được Nghiêm Nam gọi và những người được Giản Hạnh Hạnh gọi đến cùng lúc, khoảng chừng hai mươi mấy người, ồ ạt tới đánh thằng điên.
Thằng điên cũng chưa điên hẳn, còn biết sợ hãi, trông thấy nhiều người đến bắt mình như vậy thì biết nếu bị bắt được sẽ bị đánh, còn bị nhốt nữa, thế là lập tức từ bỏ việc tấn công Nghiêm Hành, định xuống cây chạy trốn.
Cũng may lúc này Nghiêm Hành trở tay bắt lấy tay ông ta, không cho ông ta rời đi.
“Gừ*&%¥#*!”
Ông ta rống lên giận dữ với Nghiêm Hành.
“Thằng điên!”
Nghiêm Hành lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm, năm ngón tay như móng vuốt kẹp chặt tay ông ta, anh sẽ không thả ông ta đi, nếu không lần sau ông ta sẽ lại động vào mấy đứa Hạnh Hạnh!
“Cái thằng điên chết tiệt này! Lại ra hại người, lại ra hại người!”
Trong chớp mắt, mọi người đã lao tới. Cũng không dám cầm cuốc bổ ông ta thật mà chỉ dùng cán cuốc đánh ông ta.
“Gừ!”
Ông ta rống lên như một con thú, kéo mạnh Nghiêm Hành một cái, thoát khỏi sự trói buộc của anh, quay lại tấn công mọi người.
Mọi người dùng cuốc vây quanh ông ta, không cho ông ta chạy mất, sau đó những người còn lại dùng tay bắt ông ta, vừa dùng tay vừa dùng chân. Nhưng sức sống của tên điên này rất lì lợm, cào người này, cắn người kia, đá qua đá lại, nhất thời ông ta thật sự đã đột phá vòng vây!
Thời điểm càng quan trọng, tâm trí Nghiêm Hành càng trở nên bình tĩnh hơn, anh nhanh chóng nhìn xung quanh, nhẩm tính khoảng cách với những cái cây xung quanh, rồi lập tức chọn ra một cái.
Anh vèo một cái né tránh bàn tay đã duỗi ra của thằng điên, dùng hết sức chạy đến rìa cành cây, mượn lực đàn hồi nhảy lên lao qua.
Anh khó khăn nắm lấy cành cây nhỏ ở phía đối diện đu lên, thành công trèo lên một cái cây khác.
Anh thở phào nhẹ nhõm, vốn định lợi dụng khoảnh khắc này để trượt xuống cây chạy đi, kết quả thằng điên này đúng là người điên, ông ta không hề sợ hãi, cũng không quan tâm hậu quả mà lao thẳng tới theo.
Đồng tử của Nghiêm Hành lập tức co lại.
Sự lo lắng lan rộng trong lòng anh.
“Răng rắc.”
Cành cây nhỏ này không chịu nổi sức nặng của một người trưởng thành, ông ta giẫm lên một nửa liền gãy mất, không mượn được lực, nhảy không cao, không bắt được cành cây bên kia nên ngã xuống từ không trung.
“Ầm.”
Ông ta đập mạnh xuống đất, tung lên một đống bụi.
“A***&¥#!”
Ông ta nổi giận gầm lên một tiếng, đôi chân khập khiễng lại đứng lên, nhìn như không cảm thấy đau đớn chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con mắt đỏ ngầu dán chặt vào Nghiêm Hành trên cây, sau đó ông ta nhe răng trợn mắt, lại bước về gốc cây định trèo lên.
Nghiêm Hành hiện tại mới thực sự là tiến thoái lưỡng nan, xung quanh không còn cây nào ở khoảng cách phù hợp để anh đu qua, cũng không thể xuống dưới, một khi ông ta bò lên lần nữa, Nghiêm Hành chắc chắn sẽ bị thương nặng!
“Chỉ có thể liều mạng với ông ta!”
Nghiêm Hành nhíu mày, lại bẻ gãy một cành cây, trong lòng đã chuẩn bị sẵn, không ngồi yên chờ chết mà trực tiếp tấn công thằng điên đang cố trèo lên cây, lúc này anh dùng hết sức, nhưng sức mạnh của thằng điên lại lớn hơn thiếu niên choai choai rất nhiều.
Ông ta lợi dụng đúng cơ hội, bất chấp sự đau đớn trên mặt và tay, nhanh chóng hung ác kéo lấy tay Nghiêm Hành.
“A*&……%!”
Ông ta nhe răng cười một tiếng, dùng sức kéo Nghiêm Hành xuống khỏi cây.
Cánh tay của Nghiêm Hành bị kéo đau đến mức suýt trật khớp, nhưng anh cắn chặt răng, một tay khác giữ thân cây, không cho ông ta kéo mình xuống.
“Cút!”
Anh duỗi tay chân khó khăn đá ông ta một cái, nhưng vô ích, anh bị kéo nghiêng cơ thể, mắt thấy sắp bị kéo xuống cây, nguy hiểm cùng cực!
Mọi người đến nơi đúng lúc thấy cảnh này, thằng điên giống như một con gấu túi, một tay bám chặt cành cây, một tay gắt gao kéo Nghiêm Hành xuống, nửa người Nghiêm Hành lộ ra ngoài.
Lúc này thằng điên lại đưa một tay khác đến, chỉ dùng hai chân cố định cơ thể. Móng tay dài bẩn thỉu cào lên mặt và mắt của Nghiêm Hành, một khi cào vào trong, không chết cũng bị thương!
“Thằng điên chết tiệt! Dừng tay! Mày lại chạy đi hại người có phải không!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người khiêng cuốc phẫn nộ xông tới.
Những người được Nghiêm Nam gọi và những người được Giản Hạnh Hạnh gọi đến cùng lúc, khoảng chừng hai mươi mấy người, ồ ạt tới đánh thằng điên.
Thằng điên cũng chưa điên hẳn, còn biết sợ hãi, trông thấy nhiều người đến bắt mình như vậy thì biết nếu bị bắt được sẽ bị đánh, còn bị nhốt nữa, thế là lập tức từ bỏ việc tấn công Nghiêm Hành, định xuống cây chạy trốn.
Cũng may lúc này Nghiêm Hành trở tay bắt lấy tay ông ta, không cho ông ta rời đi.
“Gừ*&%¥#*!”
Ông ta rống lên giận dữ với Nghiêm Hành.
“Thằng điên!”
Nghiêm Hành lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm, năm ngón tay như móng vuốt kẹp chặt tay ông ta, anh sẽ không thả ông ta đi, nếu không lần sau ông ta sẽ lại động vào mấy đứa Hạnh Hạnh!
“Cái thằng điên chết tiệt này! Lại ra hại người, lại ra hại người!”
Trong chớp mắt, mọi người đã lao tới. Cũng không dám cầm cuốc bổ ông ta thật mà chỉ dùng cán cuốc đánh ông ta.
“Gừ!”
Ông ta rống lên như một con thú, kéo mạnh Nghiêm Hành một cái, thoát khỏi sự trói buộc của anh, quay lại tấn công mọi người.
Mọi người dùng cuốc vây quanh ông ta, không cho ông ta chạy mất, sau đó những người còn lại dùng tay bắt ông ta, vừa dùng tay vừa dùng chân. Nhưng sức sống của tên điên này rất lì lợm, cào người này, cắn người kia, đá qua đá lại, nhất thời ông ta thật sự đã đột phá vòng vây!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro