Mẹ Tôi Là Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp
Chương 50
2024-09-17 09:12:41
Dịch: Y Na
“Không có lý do, Hạnh Hạnh ngoan ngoãn nghe lời được không? Lần sau mẹ đưa các con đến công xã chơi, mỗi đứa sẽ được mua một món nhỏ.”
Trịnh Tú Tú khéo léo thay đổi chủ đề, còn dùng chiêu dụ dỗ.
Quả nhiên, Giản Hạnh Hạnh, Nghiêm Thắng thậm chí cả Nghiêm Nam đều sáng mắt lên, ba người không kịp chờ đợi hỏi.
“Cái gì cũng được ạ?”
“Món nhỏ là được, chỉ cần cha mẹ mua nổi đều sẽ mua cho các con.”
Trịnh Tú Tú nghiêm túc gật đầu.
“A! Quá tuyệt vời! Con muốn mua siêu nhiều siêu nhiều kẹo!”
“Con muốn mua bi! Sau này thắng sạch đám đầu đất kia!”
“Con muốn mua… Không nói trước với mọi người đâu, hì hì.
Giản Hạnh Hạnh vui vẻ hài lòng nghiêng đầu, rạng rỡ cười với mẹ một tiếng, lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu lại lộ ra, không biết cô đang nghĩ gì.
“Anh cả, anh muốn mua gì thế?”
Cô ghé vào bên tai anh cả, thì thào hỏi.
Cô muốn mua thuốc mỡ cho anh cả, loại thuốc mỡ tốt nhất! Anh cả đẹp trai như vậy, sau này nhất định sẽ là mỹ nam soái khí, không thể để anh cả có sẹo được.
“Mua… Anh cũng không nói với em đâu.”
Nghiêm Hành nhướng mày, cũng lựa chọn giữ bí mật.
“Hừm, được thôi.”
Bạn nhỏ Giản Hạnh Hạnh cảm thấy hơi thất vọng, cô cụp hàng lông mi dài như chiếc quạt nhỏ xuống. Nhưng không sao cả, ai mà chẳng có một bí mật nho nhỏ.
“Mua cho em một chiếc kẹp tóc nhỏ, lần trước em nói muốn có thêm một chiếc kẹp tóc xinh đẹp khác mà.”
Nghiêm Hành không nhìn nổi dáng vẻ thất vọng của cô, mất sức đề kháng nói luôn với cô.
“Oa, thật sao? Anh cả tốt quá! Yêu anh lắm ~~~”
Con mắt xinh đẹp của Giản Hạnh Hạnh lập tức sáng lên, cô mềm mại dễ thương cho anh cả một trái tim lớn, nụ cười ngọt ngào hơn cả kẹo sữa.
Nghiêm Nam ghen tị đến đáng xấu hổ.
“Ê nhóc mập, hay là em cũng mua cho anh cái gì đi?”
Anh ấy quay sang nhờ em trai ruột giúp đỡ, nào ngờ Nghiêm Thắng lập tức ôm ngực bịch bịch bịch chạy mất, có lý lẽ nói.
“Anh hai, anh ở đấy mà mơ! Tiền của em, phì, em phải giữ lại để mua kẹo!”
“…
Quỷ ham ăn! Em ăn đến chết đi!”
Nghiêm Nam trợn mắt không nói nên lời, chọc Giản Hạnh Hạnh cười ha ha, khiến anh ấy càng tức hơn.
Tại sao cùng là anh trai mà Hạnh Hạnh lại thân thiết với anh cả hơn! Anh ấy làm anh hai cũng không tệ nhé! Không được! Anh ấy phải nghĩ cách để Hạnh Hạnh thân thiết với anh ấy hơn!”
Mọi người không biết Nghiêm Nam tính toán cái gì, nấu cơm, bôi thuốc, nhà họ Nghiêm lại khôi phục sự hài hòa trước đây.
Hôm nay Trịnh Tú Tú làm rất nhiều món có thịt, trứng hấp thịt bằm, dưa chuột xào thịt, canh bắp cải thịt nạc, cuối cùng còn thêm một phần ớt tiêu da hổ, đồ ăn ngon lại đủ phần, mấy nhóc củ cải cấp tốc ngồi xuống.
Nhóc mập Nghiêm Thắng chảy nước miếng cảm thán.
“Ngày nào cũng được ăn nhiều thịt như vậy thì tốt.”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Giản Hạnh Hạnh gật đầu phụ họa, cô cũng phải cố gắng hơn mới được, để mọi người được ăn thịt, ăn kẹo mỗi ngày!
“Chỉ cần các con ngoan ngoãn nghe lời, sau này cha sẽ cố gắng cho các con ăn thịt mỗi ngày.”
Nghiêm Vi Dân hết sức thoải mái, ông bưng bát canh lên, muốn cụng ly với mọi người. Giản Hạnh Hạnh là người đầu tiên hưởng ứng, tay nhỏ mũm mĩm run run nâng bát lên, bá đạo ưỡn ngực non nớt nói.
“Cha, dô!”
“Ừ, dô!”
“Ha ha ha ha, dô!”
Mấy người cười vui vẻ, còn múc đầy bát canh cụng với cô, tất cả đều nằm trong canh, không nói nhiều.
Nhưng buôn chuyện trên bàn cơm vẫn rất cần thiết, ngoài việc chỉ trích nhà thằng điên không để ý ông ta, muốn đi tìm nhà bọn họ tính sổ, Nghiêm Vi Dân còn nhắc đến Tưởng Húc Nhật và Hồ Vũ Phân, Giản Hạnh Hạnh lập tức dựng thẳng tai nhỏ lên nghe.
“Không ngờ Tưởng Húc Nhật này lại không ra gì như thế, trước đây là anh hiểu lầm em, sao em không nói rõ với anh, anh hiểu lầm em chắc em khó chịu lắm.
Cậu ta cũng to gan thật, ra tay với nhiều người như vậy, may mà em với Hạnh Hạnh đều không sao, nếu không thà giết anh đi còn hơn.”
Nghiêm Vi Dân thở dài nói.
“Không có lý do, Hạnh Hạnh ngoan ngoãn nghe lời được không? Lần sau mẹ đưa các con đến công xã chơi, mỗi đứa sẽ được mua một món nhỏ.”
Trịnh Tú Tú khéo léo thay đổi chủ đề, còn dùng chiêu dụ dỗ.
Quả nhiên, Giản Hạnh Hạnh, Nghiêm Thắng thậm chí cả Nghiêm Nam đều sáng mắt lên, ba người không kịp chờ đợi hỏi.
“Cái gì cũng được ạ?”
“Món nhỏ là được, chỉ cần cha mẹ mua nổi đều sẽ mua cho các con.”
Trịnh Tú Tú nghiêm túc gật đầu.
“A! Quá tuyệt vời! Con muốn mua siêu nhiều siêu nhiều kẹo!”
“Con muốn mua bi! Sau này thắng sạch đám đầu đất kia!”
“Con muốn mua… Không nói trước với mọi người đâu, hì hì.
Giản Hạnh Hạnh vui vẻ hài lòng nghiêng đầu, rạng rỡ cười với mẹ một tiếng, lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu lại lộ ra, không biết cô đang nghĩ gì.
“Anh cả, anh muốn mua gì thế?”
Cô ghé vào bên tai anh cả, thì thào hỏi.
Cô muốn mua thuốc mỡ cho anh cả, loại thuốc mỡ tốt nhất! Anh cả đẹp trai như vậy, sau này nhất định sẽ là mỹ nam soái khí, không thể để anh cả có sẹo được.
“Mua… Anh cũng không nói với em đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghiêm Hành nhướng mày, cũng lựa chọn giữ bí mật.
“Hừm, được thôi.”
Bạn nhỏ Giản Hạnh Hạnh cảm thấy hơi thất vọng, cô cụp hàng lông mi dài như chiếc quạt nhỏ xuống. Nhưng không sao cả, ai mà chẳng có một bí mật nho nhỏ.
“Mua cho em một chiếc kẹp tóc nhỏ, lần trước em nói muốn có thêm một chiếc kẹp tóc xinh đẹp khác mà.”
Nghiêm Hành không nhìn nổi dáng vẻ thất vọng của cô, mất sức đề kháng nói luôn với cô.
“Oa, thật sao? Anh cả tốt quá! Yêu anh lắm ~~~”
Con mắt xinh đẹp của Giản Hạnh Hạnh lập tức sáng lên, cô mềm mại dễ thương cho anh cả một trái tim lớn, nụ cười ngọt ngào hơn cả kẹo sữa.
Nghiêm Nam ghen tị đến đáng xấu hổ.
“Ê nhóc mập, hay là em cũng mua cho anh cái gì đi?”
Anh ấy quay sang nhờ em trai ruột giúp đỡ, nào ngờ Nghiêm Thắng lập tức ôm ngực bịch bịch bịch chạy mất, có lý lẽ nói.
“Anh hai, anh ở đấy mà mơ! Tiền của em, phì, em phải giữ lại để mua kẹo!”
“…
Quỷ ham ăn! Em ăn đến chết đi!”
Nghiêm Nam trợn mắt không nói nên lời, chọc Giản Hạnh Hạnh cười ha ha, khiến anh ấy càng tức hơn.
Tại sao cùng là anh trai mà Hạnh Hạnh lại thân thiết với anh cả hơn! Anh ấy làm anh hai cũng không tệ nhé! Không được! Anh ấy phải nghĩ cách để Hạnh Hạnh thân thiết với anh ấy hơn!”
Mọi người không biết Nghiêm Nam tính toán cái gì, nấu cơm, bôi thuốc, nhà họ Nghiêm lại khôi phục sự hài hòa trước đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay Trịnh Tú Tú làm rất nhiều món có thịt, trứng hấp thịt bằm, dưa chuột xào thịt, canh bắp cải thịt nạc, cuối cùng còn thêm một phần ớt tiêu da hổ, đồ ăn ngon lại đủ phần, mấy nhóc củ cải cấp tốc ngồi xuống.
Nhóc mập Nghiêm Thắng chảy nước miếng cảm thán.
“Ngày nào cũng được ăn nhiều thịt như vậy thì tốt.”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Giản Hạnh Hạnh gật đầu phụ họa, cô cũng phải cố gắng hơn mới được, để mọi người được ăn thịt, ăn kẹo mỗi ngày!
“Chỉ cần các con ngoan ngoãn nghe lời, sau này cha sẽ cố gắng cho các con ăn thịt mỗi ngày.”
Nghiêm Vi Dân hết sức thoải mái, ông bưng bát canh lên, muốn cụng ly với mọi người. Giản Hạnh Hạnh là người đầu tiên hưởng ứng, tay nhỏ mũm mĩm run run nâng bát lên, bá đạo ưỡn ngực non nớt nói.
“Cha, dô!”
“Ừ, dô!”
“Ha ha ha ha, dô!”
Mấy người cười vui vẻ, còn múc đầy bát canh cụng với cô, tất cả đều nằm trong canh, không nói nhiều.
Nhưng buôn chuyện trên bàn cơm vẫn rất cần thiết, ngoài việc chỉ trích nhà thằng điên không để ý ông ta, muốn đi tìm nhà bọn họ tính sổ, Nghiêm Vi Dân còn nhắc đến Tưởng Húc Nhật và Hồ Vũ Phân, Giản Hạnh Hạnh lập tức dựng thẳng tai nhỏ lên nghe.
“Không ngờ Tưởng Húc Nhật này lại không ra gì như thế, trước đây là anh hiểu lầm em, sao em không nói rõ với anh, anh hiểu lầm em chắc em khó chịu lắm.
Cậu ta cũng to gan thật, ra tay với nhiều người như vậy, may mà em với Hạnh Hạnh đều không sao, nếu không thà giết anh đi còn hơn.”
Nghiêm Vi Dân thở dài nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro