Mẹ Tôi Là Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp
Hòn Đá Phát Sán...
2024-09-17 09:12:41
Dịch: Y Na
Cũng không biết cô nghe có hiểu hay không, nhưng một cục bánh bao ngồi giữa đám trẻ lỡ nhỡ lại khiến cô càng đáng yêu hơn, trong giờ học các giáo viên cũng không nhịn được mà liếc nhìn cô vài lần.
Không hổ là con gái của thanh niên trí thức Trịnh, vừa xinh xắn vừa hòa nhã vừa ngoan ngoãn.
Trường học cách nhà không xa, đi bộ mười phút là đến, hơn nữa đều ở trong làng, hai anh em Nghiêm Hành và Nghiêm Nam rất ít khi hẹn nhau về nhà chung. Tan học, anh dẫn Giản Hạnh Hạnh đến lớp một xem, mới thấy chỗ ngồi của Nghiêm Nam đã trống, bèn dắt Giản Hạnh Hạnh về nhà luôn, chăm chú nghe cô nói huyên thuyên suốt dọc đường.
“Anh cả, anh nói xem tại sao trời lại có màu xanh?”
“Còn kẹo tại sao lại ngọt?”
“Tại vì…”
“Anh cả, anh xem kìa! Ở kia có một hòn đá phát sáng!”
Giản Hạnh Hạnh đột nhiên chỉ vào một hòn đá bên cạnh con mương cách đso không xa, kinh ngạc kêu lên.
Nghiêm Hành bị cô hỏi đến mức choáng voáng, có nhiều câu đều không trả lời được, nhưng hòn đá phát sáng? Cái này thì anh có thể chắc chắn.
“Hạnh Hạnh, làm gì có hòn đá nào phát sáng, có phải em nhìn nhầm rồi không, đó là ánh sáng mặt trời phản chiếu thôi.”
“Không phải đâu, đúng là hòn đá phát sáng mà, sáng lắm.”
Lúc này, ngay cả bạn nhỏ Giản Hạnh Hạnh cũng nghi ngờ. Trong mắt cô, hòn đá đen sì, có vài đường hoa văn, bên trên còn dính rêu xanh, đang phát sáng, như thể ông trời đã cố ý chiếu đèn vào hòn đá, trắng sáng.
Tất nhiên, với dáng vẻ này thì cho dù chiếu đèn vào cũng không cứu vãn được, vẫn xấu kinh người.
“Chủ nhân, hòn đá kia là đồ tốt, cô mau nhặt nó về đi, người bình thường không nhìn thấy hòn đá phát sáng đâu, đây là do vận may của cô đang phát huy tác dụng đấy.”
Oa, được thôi!”
Trong mắt Giản Hạnh Hạnh, đồ tốt = tiền = có thể mua thịt cho cả nhà ăn, cô lập tức hưng phấn chỉ vào hòn đá bẩn thỉu kia nói.
“Anh cả, chúng ta nhặt hòn đá kia về nhé! Em thích nó lắm.”
“Nhặt về làm gì?”
Nghiêm Hành khó hiểu, nhìn thế nào cũng không phải là thứ mà các bé gái sẽ thích, cho dù là thích hòn đá cũng phải tìm hòn nào đẹp đẹp sạch sẽ chứ, hòn đá bên cạnh trông có vẻ giống hình trái tim, thích hòn này thì còn nghe được.
“Anh cả, em nghĩ bên trong này có bảo vật, chúng ta nhặt về bán lấy tiền đi, bán lấy tiền mua đồ ăn ngon cho mọi người.”
Giản Hạnh Hạnh ghé vào tai Nghiêm Hành thì thầm, giọng nói ngọt ngào đáng yêu đến bất ngờ, Nghiêm Hành mắt cong cong, cũng rất phối hợp.
“Được, vậy anh cả nhặt về cho em.”
Không nói thêm lời nào, anh xắn tay áo lên nhấc hòn đá to bằng hai lòng bàn tay lên, không quan tâm sự bẩn thỉu hôi thối của nó.
Suốt dọc đường, Giản Hạnh Hạnh hưng phấn như chim sơn ca, vừa nhảy vừa hát, vô cùng hoạt bát, đến nhà, cô lại chỉ huy Nghiêm Hành giúp cô rửa sạch hòn đá, mài vào hòn đá lớn bên ngoài.
“Anh cả, cứ cầm như thế này, chỉ cần mài một chỗ là được.”
Cô chỉ trỏ vài đường lên hòn đá, ngọt ngào nói, cô nghĩ, chỉ cần thứ bên trong lộ ra, anh cả chắn chắn sẽ tin cô.
Đừng thấy Giản Hạnh Hạnh còn nhỏ, thực sự tin tưởng cô hoặc chơi cùng cô sẽ nhận ra điều khác biệt.
“Được, anh hiểu rồi.”
Nghiêm Hành tỏ ra vô cùng nghiêm túc khi chơi trò gia đình với em gái, anh vẩy một ít nước lên hòn đá, giẫm lên hòn đá lớn, hai tay cầm lấy hòn đá vừa nhặt về, dùng sức trượt qua trượt lại, chưa đến một lúc, những nơi tiếp xúc gần như ma sát thành tia lửa.
Những nơi bị ma sát cũng dần trở nên mỏng hơn, màu da sẫm ban đầu cũng nhạt đi, ban đầu lộ ra một lớp thịt trắng, ma sát thêm vài lần nữa, bên trong thoắt ẩn thoắt hiện màu xanh nhạt.
“Anh cả nhìn xem, đây có giống màu của vòng tay không?”
Giản Hạnh Hạnh chỉ vào chỗ vào xanh, trẻ con nói, đôi mắt đẹp ngập tràn sự ranh mãnh.
Cô đã gợi ý rõ ràng như vậy rồi, chắc chắn anh cả nghe hiểu.
“Thật này.”
Nghiêm Hành nhướng mày, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc. Lẽ nào trong này thực sự có thứ dùng để làm vòng tay? Hình như gọi là phỉ thúy, anh nhớ lúc nhỏ từng thấy người ta lấy phỉ thúy từ trong đá, màu xanh lục nhưng trong veo, tóm lại là rất đẹp.
Nhưng thứ này thấy nhiều chứ không có được, nhiều năm vậy rồi anh mới chỉ nhìn thấy một lần.
Anh dùng nhiều sức hơn, mài hết lớp vỏ xung quanh, lộ ra một mảng lớn màu xanh lục, quả nhiên.
Cũng không biết cô nghe có hiểu hay không, nhưng một cục bánh bao ngồi giữa đám trẻ lỡ nhỡ lại khiến cô càng đáng yêu hơn, trong giờ học các giáo viên cũng không nhịn được mà liếc nhìn cô vài lần.
Không hổ là con gái của thanh niên trí thức Trịnh, vừa xinh xắn vừa hòa nhã vừa ngoan ngoãn.
Trường học cách nhà không xa, đi bộ mười phút là đến, hơn nữa đều ở trong làng, hai anh em Nghiêm Hành và Nghiêm Nam rất ít khi hẹn nhau về nhà chung. Tan học, anh dẫn Giản Hạnh Hạnh đến lớp một xem, mới thấy chỗ ngồi của Nghiêm Nam đã trống, bèn dắt Giản Hạnh Hạnh về nhà luôn, chăm chú nghe cô nói huyên thuyên suốt dọc đường.
“Anh cả, anh nói xem tại sao trời lại có màu xanh?”
“Còn kẹo tại sao lại ngọt?”
“Tại vì…”
“Anh cả, anh xem kìa! Ở kia có một hòn đá phát sáng!”
Giản Hạnh Hạnh đột nhiên chỉ vào một hòn đá bên cạnh con mương cách đso không xa, kinh ngạc kêu lên.
Nghiêm Hành bị cô hỏi đến mức choáng voáng, có nhiều câu đều không trả lời được, nhưng hòn đá phát sáng? Cái này thì anh có thể chắc chắn.
“Hạnh Hạnh, làm gì có hòn đá nào phát sáng, có phải em nhìn nhầm rồi không, đó là ánh sáng mặt trời phản chiếu thôi.”
“Không phải đâu, đúng là hòn đá phát sáng mà, sáng lắm.”
Lúc này, ngay cả bạn nhỏ Giản Hạnh Hạnh cũng nghi ngờ. Trong mắt cô, hòn đá đen sì, có vài đường hoa văn, bên trên còn dính rêu xanh, đang phát sáng, như thể ông trời đã cố ý chiếu đèn vào hòn đá, trắng sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất nhiên, với dáng vẻ này thì cho dù chiếu đèn vào cũng không cứu vãn được, vẫn xấu kinh người.
“Chủ nhân, hòn đá kia là đồ tốt, cô mau nhặt nó về đi, người bình thường không nhìn thấy hòn đá phát sáng đâu, đây là do vận may của cô đang phát huy tác dụng đấy.”
Oa, được thôi!”
Trong mắt Giản Hạnh Hạnh, đồ tốt = tiền = có thể mua thịt cho cả nhà ăn, cô lập tức hưng phấn chỉ vào hòn đá bẩn thỉu kia nói.
“Anh cả, chúng ta nhặt hòn đá kia về nhé! Em thích nó lắm.”
“Nhặt về làm gì?”
Nghiêm Hành khó hiểu, nhìn thế nào cũng không phải là thứ mà các bé gái sẽ thích, cho dù là thích hòn đá cũng phải tìm hòn nào đẹp đẹp sạch sẽ chứ, hòn đá bên cạnh trông có vẻ giống hình trái tim, thích hòn này thì còn nghe được.
“Anh cả, em nghĩ bên trong này có bảo vật, chúng ta nhặt về bán lấy tiền đi, bán lấy tiền mua đồ ăn ngon cho mọi người.”
Giản Hạnh Hạnh ghé vào tai Nghiêm Hành thì thầm, giọng nói ngọt ngào đáng yêu đến bất ngờ, Nghiêm Hành mắt cong cong, cũng rất phối hợp.
“Được, vậy anh cả nhặt về cho em.”
Không nói thêm lời nào, anh xắn tay áo lên nhấc hòn đá to bằng hai lòng bàn tay lên, không quan tâm sự bẩn thỉu hôi thối của nó.
Suốt dọc đường, Giản Hạnh Hạnh hưng phấn như chim sơn ca, vừa nhảy vừa hát, vô cùng hoạt bát, đến nhà, cô lại chỉ huy Nghiêm Hành giúp cô rửa sạch hòn đá, mài vào hòn đá lớn bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh cả, cứ cầm như thế này, chỉ cần mài một chỗ là được.”
Cô chỉ trỏ vài đường lên hòn đá, ngọt ngào nói, cô nghĩ, chỉ cần thứ bên trong lộ ra, anh cả chắn chắn sẽ tin cô.
Đừng thấy Giản Hạnh Hạnh còn nhỏ, thực sự tin tưởng cô hoặc chơi cùng cô sẽ nhận ra điều khác biệt.
“Được, anh hiểu rồi.”
Nghiêm Hành tỏ ra vô cùng nghiêm túc khi chơi trò gia đình với em gái, anh vẩy một ít nước lên hòn đá, giẫm lên hòn đá lớn, hai tay cầm lấy hòn đá vừa nhặt về, dùng sức trượt qua trượt lại, chưa đến một lúc, những nơi tiếp xúc gần như ma sát thành tia lửa.
Những nơi bị ma sát cũng dần trở nên mỏng hơn, màu da sẫm ban đầu cũng nhạt đi, ban đầu lộ ra một lớp thịt trắng, ma sát thêm vài lần nữa, bên trong thoắt ẩn thoắt hiện màu xanh nhạt.
“Anh cả nhìn xem, đây có giống màu của vòng tay không?”
Giản Hạnh Hạnh chỉ vào chỗ vào xanh, trẻ con nói, đôi mắt đẹp ngập tràn sự ranh mãnh.
Cô đã gợi ý rõ ràng như vậy rồi, chắc chắn anh cả nghe hiểu.
“Thật này.”
Nghiêm Hành nhướng mày, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc. Lẽ nào trong này thực sự có thứ dùng để làm vòng tay? Hình như gọi là phỉ thúy, anh nhớ lúc nhỏ từng thấy người ta lấy phỉ thúy từ trong đá, màu xanh lục nhưng trong veo, tóm lại là rất đẹp.
Nhưng thứ này thấy nhiều chứ không có được, nhiều năm vậy rồi anh mới chỉ nhìn thấy một lần.
Anh dùng nhiều sức hơn, mài hết lớp vỏ xung quanh, lộ ra một mảng lớn màu xanh lục, quả nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro