Mẹ Tôi Là Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp
Mù Chữ Hoặc Làm...
2024-09-17 09:12:41
Dịch: Y Na
“A, không ở bên này thì không đi học được sao?”
Trịnh Tú Tú hơi ngừng lại, chợt nhận ra chuyện hộ khẩu.
Hộ khẩu của Hạnh Hạnh vẫn còn ở bên cha ruột cô. Lúc đó cha cô không cho dời ra vì mỗi người có hộ khẩu trong thành phố, một tháng có thể nhận lương thực nhất định. Hơn nữa lúc đó chưa gả cho Nghiêm Vi Dân, hộ khẩu chỉ có thể điền là thanh niên trí thức thôi. Dù sao Hạnh Hạnh không phải thanh niên trí thức, điền ở đó cũng không thích hợp lắm nên bà cũng thôi.
“Đúng, nếu không có hộ khẩu ở đây thì không thể làm hồ sơ cho con bé được. Như thế thì chị có thể đóng tiền đăng ký trước để con bé đi học. Chuyện hộ khẩu chị phải dời nhanh chút, chắc chắn phải làm xong trước khi kết thúc học kỳ này. Nếu không học kỳ sau tôi cũng không còn cách nào để cho con bé đi học được.”
Hiệu trưởng bất đắc dĩ nói.
Vì là tiểu học trong làng, vốn dĩ chỉ tiếp nhận người của làng mình. Không có hộ khẩu ở đây thì không được tính là người của thôn, theo lý thì không thể nhận được, không riêng gì chuyện hồ sơ, ông ấy đã khoan dung độ lượng lắm rồi.
“Được, vậy tôi sẽ làm gấp, cảm ơn hiệu trưởng.”
Trịnh Tú Tú siết chặt tay gật đầu, xem ra phải nghĩ cách dời hộ khẩu của Hạnh Hạnh mới được.
Nghiêm Hành nghe thế thì cau mày, nếu như người đàn ông kia không chịu tách hộ khẩu của Hạnh Hạnh vậy chẳng lẽ Hạnh Hạnh phải về bên kia học à? Hơn nữa người đàn ông kia tệ như thế, còn đánh Hạnh Hạnh, mắng Hạnh Hạnh nữa. Hạnh Hạnh sẽ khổ sở lắm!
Anh cũng không nỡ bỏ Hạnh Hạnh.
Đột nhiên Nghiêm Hành lo âu.
“Hạnh Hạnh, đến đây, chú hiệu trưởng dẫn con đi lấy sách giáo khoa. Con tên là Nghiêm Thắng đúng không? Anh cả con thi môn nào cũng được một trăm điểm lận đó, không biết thành tích của con và anh hai con thế nào, có thể thi môn nào cũng được một trăm điểm hay không.”
Hiệu trưởng cười ha hả nắm tay hai người đi về phòng làm việc.
“Chú hiệu trưởng, con chắc chắn sẽ thi được một trăm điểm. Con có thể làm phép cộng trừ trong vòng một trăm rồi.”
“Thật không? Ai dạy con thế, sao con lại giỏi vậy được?”
“Đương nhiên là anh cả con dạy rồi. Anh cả con siêu giỏi luôn nhưng mà anh ba không chịu học.”
Giản Hạnh Hạnh mềm mụp cáo trạng, Nghiêm Thắng mặt mày đau khổ lầm bầm.
“Cháu có thể thi tổng là một trăm.”
Đứa nhỏ này, đúng là học sinh yếu rồi, hiệu trưởng cười cười.
Trịnh Tú Tú đi vào đóng tiền, dặn dò vài câu rồi đi. Có Nghiêm Hành giúp lấy sách giáo khoa, trái lại bà cũng rảnh.
Sắp đến giờ nghỉ trưa, bà xin nghỉ trước, đi tới cổng nhà từng làm cho bà gặp ác mộng. Bà hít sâu một hơi, đứng chờ ở một bên.
Không bao lâu thì nghe có tiếng đi tới bên này. Đi ông ta quẹo ra ngã rẽ thì bất ngờ là gương mặt mập ú, cơ thể giống như khinh khí cầu được bơm hơi. Thoáng chốc Trịnh Tú Tú không thể nhận ra người chồng cũ. Đến khi tiếng mắng mỏ ghét bỏ của ông vang lên mới chợt nhận ra.
Một năm không gặp, sao ông ta lại mập mạp xấu xí đến như thế.
“Cô tới nhà tôi làm gì! Tôi nói cho cô biết, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi cũng có con trai rồi. Trong nhà không có vị trí cho cô, cô đừng hòng đưa cái đồ sao chổi đó về. Nếu nó tới trù ẻo tôi thì ông đây sẽ đánh gãy chân nó! Cái thứ gì, hai mẹ con cô đều là thần xui xẻo!
Cô là con gà mái không biết đẻ trứng, làm ông đây làm đàn ông giả lâu như thế. Tôi biết ngay không sinh được con trai là do người đàn bà như cô có vấn đề. Bây giờ ông đây làm cha rồi, nhà họ Giản có con cháu rồi!”
Khi Giản Đại Lâm thấy Trịnh Tú Tú là ghét bỏ cộng thêm tâm trạng muốn khoe khoang. Ông ta ước gì khắc con trai ở trên đầu nói cho mọi người biết.
Trịnh Tú Tú coi nhẹ những lời chửi rủa này, nói thẳng ý đồ của mình.
“Tôi tới đây tách hộ khẩu cho Hạnh Hạnh.
Hai mẹ con tôi là thần xui xẻo nên không ở lại để anh gặp xui. Anh nhanh tách chúng tôi ra khỏi hộ khẩu đi, sau này sẽ không bao giờ thấy chúng tôi nữa.”
“A, không ở bên này thì không đi học được sao?”
Trịnh Tú Tú hơi ngừng lại, chợt nhận ra chuyện hộ khẩu.
Hộ khẩu của Hạnh Hạnh vẫn còn ở bên cha ruột cô. Lúc đó cha cô không cho dời ra vì mỗi người có hộ khẩu trong thành phố, một tháng có thể nhận lương thực nhất định. Hơn nữa lúc đó chưa gả cho Nghiêm Vi Dân, hộ khẩu chỉ có thể điền là thanh niên trí thức thôi. Dù sao Hạnh Hạnh không phải thanh niên trí thức, điền ở đó cũng không thích hợp lắm nên bà cũng thôi.
“Đúng, nếu không có hộ khẩu ở đây thì không thể làm hồ sơ cho con bé được. Như thế thì chị có thể đóng tiền đăng ký trước để con bé đi học. Chuyện hộ khẩu chị phải dời nhanh chút, chắc chắn phải làm xong trước khi kết thúc học kỳ này. Nếu không học kỳ sau tôi cũng không còn cách nào để cho con bé đi học được.”
Hiệu trưởng bất đắc dĩ nói.
Vì là tiểu học trong làng, vốn dĩ chỉ tiếp nhận người của làng mình. Không có hộ khẩu ở đây thì không được tính là người của thôn, theo lý thì không thể nhận được, không riêng gì chuyện hồ sơ, ông ấy đã khoan dung độ lượng lắm rồi.
“Được, vậy tôi sẽ làm gấp, cảm ơn hiệu trưởng.”
Trịnh Tú Tú siết chặt tay gật đầu, xem ra phải nghĩ cách dời hộ khẩu của Hạnh Hạnh mới được.
Nghiêm Hành nghe thế thì cau mày, nếu như người đàn ông kia không chịu tách hộ khẩu của Hạnh Hạnh vậy chẳng lẽ Hạnh Hạnh phải về bên kia học à? Hơn nữa người đàn ông kia tệ như thế, còn đánh Hạnh Hạnh, mắng Hạnh Hạnh nữa. Hạnh Hạnh sẽ khổ sở lắm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cũng không nỡ bỏ Hạnh Hạnh.
Đột nhiên Nghiêm Hành lo âu.
“Hạnh Hạnh, đến đây, chú hiệu trưởng dẫn con đi lấy sách giáo khoa. Con tên là Nghiêm Thắng đúng không? Anh cả con thi môn nào cũng được một trăm điểm lận đó, không biết thành tích của con và anh hai con thế nào, có thể thi môn nào cũng được một trăm điểm hay không.”
Hiệu trưởng cười ha hả nắm tay hai người đi về phòng làm việc.
“Chú hiệu trưởng, con chắc chắn sẽ thi được một trăm điểm. Con có thể làm phép cộng trừ trong vòng một trăm rồi.”
“Thật không? Ai dạy con thế, sao con lại giỏi vậy được?”
“Đương nhiên là anh cả con dạy rồi. Anh cả con siêu giỏi luôn nhưng mà anh ba không chịu học.”
Giản Hạnh Hạnh mềm mụp cáo trạng, Nghiêm Thắng mặt mày đau khổ lầm bầm.
“Cháu có thể thi tổng là một trăm.”
Đứa nhỏ này, đúng là học sinh yếu rồi, hiệu trưởng cười cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trịnh Tú Tú đi vào đóng tiền, dặn dò vài câu rồi đi. Có Nghiêm Hành giúp lấy sách giáo khoa, trái lại bà cũng rảnh.
Sắp đến giờ nghỉ trưa, bà xin nghỉ trước, đi tới cổng nhà từng làm cho bà gặp ác mộng. Bà hít sâu một hơi, đứng chờ ở một bên.
Không bao lâu thì nghe có tiếng đi tới bên này. Đi ông ta quẹo ra ngã rẽ thì bất ngờ là gương mặt mập ú, cơ thể giống như khinh khí cầu được bơm hơi. Thoáng chốc Trịnh Tú Tú không thể nhận ra người chồng cũ. Đến khi tiếng mắng mỏ ghét bỏ của ông vang lên mới chợt nhận ra.
Một năm không gặp, sao ông ta lại mập mạp xấu xí đến như thế.
“Cô tới nhà tôi làm gì! Tôi nói cho cô biết, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi cũng có con trai rồi. Trong nhà không có vị trí cho cô, cô đừng hòng đưa cái đồ sao chổi đó về. Nếu nó tới trù ẻo tôi thì ông đây sẽ đánh gãy chân nó! Cái thứ gì, hai mẹ con cô đều là thần xui xẻo!
Cô là con gà mái không biết đẻ trứng, làm ông đây làm đàn ông giả lâu như thế. Tôi biết ngay không sinh được con trai là do người đàn bà như cô có vấn đề. Bây giờ ông đây làm cha rồi, nhà họ Giản có con cháu rồi!”
Khi Giản Đại Lâm thấy Trịnh Tú Tú là ghét bỏ cộng thêm tâm trạng muốn khoe khoang. Ông ta ước gì khắc con trai ở trên đầu nói cho mọi người biết.
Trịnh Tú Tú coi nhẹ những lời chửi rủa này, nói thẳng ý đồ của mình.
“Tôi tới đây tách hộ khẩu cho Hạnh Hạnh.
Hai mẹ con tôi là thần xui xẻo nên không ở lại để anh gặp xui. Anh nhanh tách chúng tôi ra khỏi hộ khẩu đi, sau này sẽ không bao giờ thấy chúng tôi nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro