Mẹ Tôi Là Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp
Theo Anh Trai Đ...
2024-09-17 09:12:41
Dịch: Y Na
Hôm nay quả là một ngày đáng ăn mừng, Nghiêm Vi Dân không những không tính toán chuyện hai tên nhóc đến nhà thím Dung làm loạn, ông còn cố ý xào một ít thịt muối thưởng cho mấy đứa trẻ.
“Sau này nếu có ai còn dám nói linh tình thì các con cứ quay về nói với cha, nhưng không được nửa đêm lén lút đi gây chuyện như vậy nữa. Trời tối đen như mực, lỡ như vấp đụng phải thứ gì thì phải làm sao, nhất là con đó, Hạnh Hạnh.”
Nghiêm Vi Dân gắp thịt cho mọi người trước rồi mới nghiêm túc nhìn về phía Giản Hạnh Hạnh.
“Hì hì, cha biết rồi hả?”
Giản Hạnh Hạnh đặt cằm lên bàn, tỏ vẻ đáng yêu nhìn cha, cô thử cười ngốc nghếch để mong qua ải này.
“Úi, có nghĩa là hôm qua anh cả anh hai và Hạnh Hạnh đều đi làm loạn? Còn con thì sao?”
Nghiêm Thắng đột nhiên nhận ra gì đó, ngạc nhiên chỉ vào mình hỏi.
“Em? Em cứ ngoan ngoãn làm heo con đi.”
Nghiêm Nam cười không chút khách sáo, em trai anh ấy mím mím môi, sắp khóc đến nơi.
“Lần sau sẽ dẫn theo em.”
Người anh trai Nghiêm Hành đã phát huy tác dụng, anh bình tĩnh gắp cho cậu một miếng thịt, cậu lập tức ngừng khóc.
“Đúng vậy, anh ba, lần sau sẽ dẫn anh đi cùng.”
Giản Hạnh Hạnh noi gương theo, cũng gắp cho cậu ít thịt, có điều gắp đến giữa đường thì thịt rơi, không sao cả.
“Được thôi.”
Nghiêm Thắng nhìn lớp thịt dày cộp trong bát, hài lòng đáp.
Còn nói mình không phải heo con à, mọi người đều cười thầm trong lòng.
Ăn cơm xong, Nghiêm Vi Dân và Trịnh Tú Tú đi làm, Nghiêm Hành và Nghiêm Nam cũng phải đi học, một đứa học lớp ba một đứa học lớp một, Nghiêm Thắng và Giản Hạnh Hạnh đều chưa đi học, tuổi còn nhỏ, hai vợ chồng chỉ năm sau để hai đứa trẻ đi học cùng một lớp, như vậy cũng có người bầu bạn.
“Có muốn cùng bọn anh đến trường không? Học xong sẽ đưa các em về.”
Nghiêm Hành nhìn Giản Hạnh Hạnh mỏi mắt nhìn mình, anh ngẫm nghĩ rồi hỏi.
“Được, em thích đi học lắm, anh cả yên tâm, đến trường em sẽ không gây sự đâu!”
Mắt Giản Hạnh Hạnh bỗng sáng lên, cô chưa đi học bao giờ.
“Được, vậy thì đi cùng nhau đi.”
Nghiêm Hành dắt bàn tay mềm nhũn của cô rồi đi, Nghiêm Nam đi đằng trước, Nghiêm Thắng có bạn của mình, cậu không muốn đến trường học chán ghét dó, vì vậy cậu chạy đi chơi.
Đến trường, Nghiêm Hành để cô ngồi xuống bên cạnh mình, những người khác cũng không thấy lạ, nhiều người cũng hay dẫn em trai em gái cùng đi học, chỉ cần không gây sự là được.
Có điều ngay cả Giản Hạnh Hạnh cũng không ngờ rằng, người dạy học cho anh trai lại là thanh niên trí thức Tưởng đang muốn theo đuổi mẹ mình!
Ông ta vẫn mặc một chiếc sơ mi trắng đã ố như thường lệ, cúc áo cài đến lên nút trên cùng, cặp kính lấm lem một lớp bụi bẩn, mỉm cười nhìn đám trẻ dưới bục giảng, lộ ra vài chiếc răng ố vàng.
“Chào các em, cô Lưu dạy các em đã về nhà sinh em bé, học kỳ này sẽ tạm thời do thầy dạy thay, các em gọi thầy là thầy Tưởng là được, bây giờ mọi người mở sách giáo khoa trang năm ra nhé, hôm nay chúng ta sẽ học về…”
Bây giờ là tháng chín, vừa mới khai giảng được mấy ngày, em bé trong bụng cô Lưu cũng vừa mới năm tháng, sao mà đã không đi dạy rồi, theo lí mà nói thì cô dạy hết kỳ này cũng không thành vấn đề.
Nghiêm Hành cau mày, nhưng anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nghĩ là do cô Lưu mệt mỏi.
Sau khi tan học, lúc Nghiêm Hành đang định hỏi cô có muốn đi vệ sinh hay không thì cô tôn bỗng gọi anh từ cửa sổ, anh đành phải ra ngoài trước.
“Hạnh Hạnh, em ngồi đây một lúc nhé, anh đi lấy bài tập rồi quay lại.”
“Vâng ạ.”
Giản Hạnh Hạnh ngoan ngoãn gật đầu rồi nằm bò ra ra bàn, nghiêm túc vẽ tranh gia đình.
Lúc này Tưởng Húc Nhật đã tan lớp nhưng vẫn chưa rời đi, ông ta cười híp mắt đến bên cạnh Giản Hạnh Hạnh, sờ vào lưng cô, ánh mắt hiện ra vẻ tối tăm bao trùm.
“Hạnh Hạnh, sao cháu cũng đến lớp vậy, mẹ cháu đâu? Đúng lúc chú vừa làm hai con bướm nhỏ, cháu cầm đi chơi đi, giúp chú tặng cho mẹ cháu một con, mẹ cháu là một người mộc mạc chất phác, chắc chắn sẽ thích cho xem.”
Ông ta nói, lấy ra từ trong túi hai nhúm cỏ xấu xí chỉ có một chút hình dáng, lại còn là kiểu khô khốc úa vàng, đặt lên bàn, ông ta còn đặt bàn tay to bè thô ráp của mình lên người Giản Hạnh Hạnh.
“Thầy đang làm gì vậy!”
Hôm nay quả là một ngày đáng ăn mừng, Nghiêm Vi Dân không những không tính toán chuyện hai tên nhóc đến nhà thím Dung làm loạn, ông còn cố ý xào một ít thịt muối thưởng cho mấy đứa trẻ.
“Sau này nếu có ai còn dám nói linh tình thì các con cứ quay về nói với cha, nhưng không được nửa đêm lén lút đi gây chuyện như vậy nữa. Trời tối đen như mực, lỡ như vấp đụng phải thứ gì thì phải làm sao, nhất là con đó, Hạnh Hạnh.”
Nghiêm Vi Dân gắp thịt cho mọi người trước rồi mới nghiêm túc nhìn về phía Giản Hạnh Hạnh.
“Hì hì, cha biết rồi hả?”
Giản Hạnh Hạnh đặt cằm lên bàn, tỏ vẻ đáng yêu nhìn cha, cô thử cười ngốc nghếch để mong qua ải này.
“Úi, có nghĩa là hôm qua anh cả anh hai và Hạnh Hạnh đều đi làm loạn? Còn con thì sao?”
Nghiêm Thắng đột nhiên nhận ra gì đó, ngạc nhiên chỉ vào mình hỏi.
“Em? Em cứ ngoan ngoãn làm heo con đi.”
Nghiêm Nam cười không chút khách sáo, em trai anh ấy mím mím môi, sắp khóc đến nơi.
“Lần sau sẽ dẫn theo em.”
Người anh trai Nghiêm Hành đã phát huy tác dụng, anh bình tĩnh gắp cho cậu một miếng thịt, cậu lập tức ngừng khóc.
“Đúng vậy, anh ba, lần sau sẽ dẫn anh đi cùng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Hạnh Hạnh noi gương theo, cũng gắp cho cậu ít thịt, có điều gắp đến giữa đường thì thịt rơi, không sao cả.
“Được thôi.”
Nghiêm Thắng nhìn lớp thịt dày cộp trong bát, hài lòng đáp.
Còn nói mình không phải heo con à, mọi người đều cười thầm trong lòng.
Ăn cơm xong, Nghiêm Vi Dân và Trịnh Tú Tú đi làm, Nghiêm Hành và Nghiêm Nam cũng phải đi học, một đứa học lớp ba một đứa học lớp một, Nghiêm Thắng và Giản Hạnh Hạnh đều chưa đi học, tuổi còn nhỏ, hai vợ chồng chỉ năm sau để hai đứa trẻ đi học cùng một lớp, như vậy cũng có người bầu bạn.
“Có muốn cùng bọn anh đến trường không? Học xong sẽ đưa các em về.”
Nghiêm Hành nhìn Giản Hạnh Hạnh mỏi mắt nhìn mình, anh ngẫm nghĩ rồi hỏi.
“Được, em thích đi học lắm, anh cả yên tâm, đến trường em sẽ không gây sự đâu!”
Mắt Giản Hạnh Hạnh bỗng sáng lên, cô chưa đi học bao giờ.
“Được, vậy thì đi cùng nhau đi.”
Nghiêm Hành dắt bàn tay mềm nhũn của cô rồi đi, Nghiêm Nam đi đằng trước, Nghiêm Thắng có bạn của mình, cậu không muốn đến trường học chán ghét dó, vì vậy cậu chạy đi chơi.
Đến trường, Nghiêm Hành để cô ngồi xuống bên cạnh mình, những người khác cũng không thấy lạ, nhiều người cũng hay dẫn em trai em gái cùng đi học, chỉ cần không gây sự là được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều ngay cả Giản Hạnh Hạnh cũng không ngờ rằng, người dạy học cho anh trai lại là thanh niên trí thức Tưởng đang muốn theo đuổi mẹ mình!
Ông ta vẫn mặc một chiếc sơ mi trắng đã ố như thường lệ, cúc áo cài đến lên nút trên cùng, cặp kính lấm lem một lớp bụi bẩn, mỉm cười nhìn đám trẻ dưới bục giảng, lộ ra vài chiếc răng ố vàng.
“Chào các em, cô Lưu dạy các em đã về nhà sinh em bé, học kỳ này sẽ tạm thời do thầy dạy thay, các em gọi thầy là thầy Tưởng là được, bây giờ mọi người mở sách giáo khoa trang năm ra nhé, hôm nay chúng ta sẽ học về…”
Bây giờ là tháng chín, vừa mới khai giảng được mấy ngày, em bé trong bụng cô Lưu cũng vừa mới năm tháng, sao mà đã không đi dạy rồi, theo lí mà nói thì cô dạy hết kỳ này cũng không thành vấn đề.
Nghiêm Hành cau mày, nhưng anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nghĩ là do cô Lưu mệt mỏi.
Sau khi tan học, lúc Nghiêm Hành đang định hỏi cô có muốn đi vệ sinh hay không thì cô tôn bỗng gọi anh từ cửa sổ, anh đành phải ra ngoài trước.
“Hạnh Hạnh, em ngồi đây một lúc nhé, anh đi lấy bài tập rồi quay lại.”
“Vâng ạ.”
Giản Hạnh Hạnh ngoan ngoãn gật đầu rồi nằm bò ra ra bàn, nghiêm túc vẽ tranh gia đình.
Lúc này Tưởng Húc Nhật đã tan lớp nhưng vẫn chưa rời đi, ông ta cười híp mắt đến bên cạnh Giản Hạnh Hạnh, sờ vào lưng cô, ánh mắt hiện ra vẻ tối tăm bao trùm.
“Hạnh Hạnh, sao cháu cũng đến lớp vậy, mẹ cháu đâu? Đúng lúc chú vừa làm hai con bướm nhỏ, cháu cầm đi chơi đi, giúp chú tặng cho mẹ cháu một con, mẹ cháu là một người mộc mạc chất phác, chắc chắn sẽ thích cho xem.”
Ông ta nói, lấy ra từ trong túi hai nhúm cỏ xấu xí chỉ có một chút hình dáng, lại còn là kiểu khô khốc úa vàng, đặt lên bàn, ông ta còn đặt bàn tay to bè thô ráp của mình lên người Giản Hạnh Hạnh.
“Thầy đang làm gì vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro