Mèo Béo Xuyên Thư Tới Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng
Nữ Chính Lên Sâ...
Tạp Tạp er / 卡卡er
2024-08-02 12:19:58
Editor: Hannah
Ngũ Y Đình cũng không biết đang giận cái gì, nghe vậy dậm dậm chân, xoay người chạy ra ngoài.
Khi chạy ra cửa thì suýt đụng phải bà nội Nguyễn đang muốn đi, cô bé vừa thấy bà nội Nguyễn thì khí thế vừa rồi trong nháy mắt liền biến mất, cố gắng thu nhỏ bản thân lại, gục đầu xuống đất chạy đi.
Bà nội nghi ngờ mà nhìn bóng dáng cô bé chạy xa, đi vào cửa thì hỏi Nguyễn Kiều Kiều: “Kiều Kiều, Đình Đình bị làm sao vậy?” Bà biết Ngũ Y Đình này luôn cùng bé ngoan nhà bà chơi rất vui vẻ với nhau, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hai người nháo loạn không vui.
Sau này Nguyễn Kiều Kiều khẳng định phải rời xa Ngũ Y Đình, nghe vậy, liền thở phì phì hừ một tiếng, nói: “Kiều Kiều không đưa mận cho bạn ấy ăn, cậu ấy tức giận luôn.” Nó giơ giơ quả mận đỏ sậm đang cầm trong tay, bộ dáng nhỏ có chút ngạo kiều: “Đây là do bà nội hái, Kiều Kiều luyến tiếc, mới không muốn cho cậu ấy ăn.”
Lời này nói cực kì có tiêu chuẩn, chẳng những thành công xoay chuyển hình tượng keo kiệt của bản thân, còn thuận tiện lấy lòng bà nội Nguyễn nữa.
Quả nhiên, Bà nội Nguyễn cười mị mắt, ánh mắt ôn nhu như sắp hòa tan được.
Tất nhiên bà sẽ không cảm thấy Nguyễn Kiều Kiều ăn mảnh là hành động không tốt, trong toàn bộ nhà họ Nguyễn, cô có tư cách ăn mảnh như thế, ngay cả chín đứa cháu trai trong nhà cũng không thể nói cái gì, huống hồ chỉ là một đứa con gái nhà người ta.
Đừng thấy bà nội Nguyễn sủng ái Nguyễn Kiều Kiều, thì cho rằng bà cũng thích cô nhóc khác.
Bà có thương có yêu cũng chỉ yêu thương một mình Tiểu Kiều Kiều, cô nhóc bên ngoài đối với bà mà nói, không có lực hấp dẫn chút nào.
Bà nội Nguyễn được dụ dỗ đến mức mặt mày hớn hở, xoa xoa đầu nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều, sủng nịch nói: “Ngoan, bà nội luộc cho Kiều Kiều một quả trứng gà, quả mận này còn chua, ăn ít một chút, để dành ngày mai ăn cũng sẽ không bị hư.”
“Được.” Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, sau khi ăn xong quả mận đang ăn dở xong, liền xoa xoa tay nhỏ, nhét quả khác vào trong túi, trong lòng nghĩ đợi lát nữa chờ nhóc mập tan học, cho nhóc ăn.
Khi bà nội Lâm luộc chín trứng gà, đám người nhsoc mập cũng tan học đã trở về.
Nguyễn Kiều Kiều hiện tại đã nhận ra hết tất cả các anh trai, cô có chín ông anh, trong đó Nguyễn Hạo và Nguyễn Kiệt là anh trai ruột của cô, mấy anh khác đều là anh trai họ.
Anh cả Nguyễn Hạo năm nay mười lăm tuổi, học sơ trung (cấp 2) ở trấn trên, cùng cậu đi học ở đó là Nguyễn Tuấn nhà chú hai đã mười bốn tuổi và Nguyễn Bác nhà chú ba mười ba tuổi, chia ra học sơ nhất (lớp 7), sơ hai (lớp 8), sơ ba (lớp 9), bởi vì trấn trên ở nhà quá xa, ba người bọn họ đều ở kí túc xá trong trường, chỉ có thứ bảy cuối tuần mới về nhà.
Còn sáu anh trai khác vẫn là học sinh tiểu học, chỉ đi ra khỏi cửa thôn vài dặm là đến, buổi chiều học xong hai tiết thì sẽ tan học.
Hiện tại chỉ mới hai giờ rưỡi giữa trưa, sáu cậu nhóc tụ tập cùng nhau trở về, hiệu quả thị giác thật là chuẩn cmnr.
Tuy rằng ngoại trừ Nguyễn Kiệt, anh trai khác đều là anh họ, nhưng tất nhiên điều này không ảnh hưởng đến sự yêu thương của bọn họ đối với em gái nhỏ này.
Mấy cậu nhóc trước sau vào sân, vây quanh Nguyễn Kiều Kiều ríu rít nói chuyện, có nói chuyện thú vị trong trường học, cũng có những câu quan tâm sức khở của cô, Bà nội Lâm cầm trứng gà đã luộc chín từ trong phòng đi ra, mấy nhóc đều tích cực tranh nhau muốn bóc trứng gà cho cô, bị Nguyễn Kiều Kiều cự tuyệt, cô còn chưa sống phế đến nông nỗi đó.
Không thể giúp em giúp em gái bóc trứng gà, mấy cậu nhóc đều có chút tiếc nuối, lại vây quanh Nguyễn Kiều Kiều nói chuyện, lúc này mới chưa đã thèm mà từng người về phòng cất cặp sách, toàn bộ hành trình không hề biểu hiện ra một chút ghen ghét hoặc hâm mộ.
Nhưng nhóc mập không đi theo mấy anh đi vào, bởi vì Nguyễn Kiều Kiều kéo nhóc lại.
Anh trai quá nhiều, Nguyễn Kiều Kiều cũng không thể quang minh chính đại đưa mận cho nhóc mập, chỉ có đưa trộm cho nhóc.
Ngũ Y Đình cũng không biết đang giận cái gì, nghe vậy dậm dậm chân, xoay người chạy ra ngoài.
Khi chạy ra cửa thì suýt đụng phải bà nội Nguyễn đang muốn đi, cô bé vừa thấy bà nội Nguyễn thì khí thế vừa rồi trong nháy mắt liền biến mất, cố gắng thu nhỏ bản thân lại, gục đầu xuống đất chạy đi.
Bà nội nghi ngờ mà nhìn bóng dáng cô bé chạy xa, đi vào cửa thì hỏi Nguyễn Kiều Kiều: “Kiều Kiều, Đình Đình bị làm sao vậy?” Bà biết Ngũ Y Đình này luôn cùng bé ngoan nhà bà chơi rất vui vẻ với nhau, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hai người nháo loạn không vui.
Sau này Nguyễn Kiều Kiều khẳng định phải rời xa Ngũ Y Đình, nghe vậy, liền thở phì phì hừ một tiếng, nói: “Kiều Kiều không đưa mận cho bạn ấy ăn, cậu ấy tức giận luôn.” Nó giơ giơ quả mận đỏ sậm đang cầm trong tay, bộ dáng nhỏ có chút ngạo kiều: “Đây là do bà nội hái, Kiều Kiều luyến tiếc, mới không muốn cho cậu ấy ăn.”
Lời này nói cực kì có tiêu chuẩn, chẳng những thành công xoay chuyển hình tượng keo kiệt của bản thân, còn thuận tiện lấy lòng bà nội Nguyễn nữa.
Quả nhiên, Bà nội Nguyễn cười mị mắt, ánh mắt ôn nhu như sắp hòa tan được.
Tất nhiên bà sẽ không cảm thấy Nguyễn Kiều Kiều ăn mảnh là hành động không tốt, trong toàn bộ nhà họ Nguyễn, cô có tư cách ăn mảnh như thế, ngay cả chín đứa cháu trai trong nhà cũng không thể nói cái gì, huống hồ chỉ là một đứa con gái nhà người ta.
Đừng thấy bà nội Nguyễn sủng ái Nguyễn Kiều Kiều, thì cho rằng bà cũng thích cô nhóc khác.
Bà có thương có yêu cũng chỉ yêu thương một mình Tiểu Kiều Kiều, cô nhóc bên ngoài đối với bà mà nói, không có lực hấp dẫn chút nào.
Bà nội Nguyễn được dụ dỗ đến mức mặt mày hớn hở, xoa xoa đầu nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều, sủng nịch nói: “Ngoan, bà nội luộc cho Kiều Kiều một quả trứng gà, quả mận này còn chua, ăn ít một chút, để dành ngày mai ăn cũng sẽ không bị hư.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được.” Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, sau khi ăn xong quả mận đang ăn dở xong, liền xoa xoa tay nhỏ, nhét quả khác vào trong túi, trong lòng nghĩ đợi lát nữa chờ nhóc mập tan học, cho nhóc ăn.
Khi bà nội Lâm luộc chín trứng gà, đám người nhsoc mập cũng tan học đã trở về.
Nguyễn Kiều Kiều hiện tại đã nhận ra hết tất cả các anh trai, cô có chín ông anh, trong đó Nguyễn Hạo và Nguyễn Kiệt là anh trai ruột của cô, mấy anh khác đều là anh trai họ.
Anh cả Nguyễn Hạo năm nay mười lăm tuổi, học sơ trung (cấp 2) ở trấn trên, cùng cậu đi học ở đó là Nguyễn Tuấn nhà chú hai đã mười bốn tuổi và Nguyễn Bác nhà chú ba mười ba tuổi, chia ra học sơ nhất (lớp 7), sơ hai (lớp 8), sơ ba (lớp 9), bởi vì trấn trên ở nhà quá xa, ba người bọn họ đều ở kí túc xá trong trường, chỉ có thứ bảy cuối tuần mới về nhà.
Còn sáu anh trai khác vẫn là học sinh tiểu học, chỉ đi ra khỏi cửa thôn vài dặm là đến, buổi chiều học xong hai tiết thì sẽ tan học.
Hiện tại chỉ mới hai giờ rưỡi giữa trưa, sáu cậu nhóc tụ tập cùng nhau trở về, hiệu quả thị giác thật là chuẩn cmnr.
Tuy rằng ngoại trừ Nguyễn Kiệt, anh trai khác đều là anh họ, nhưng tất nhiên điều này không ảnh hưởng đến sự yêu thương của bọn họ đối với em gái nhỏ này.
Mấy cậu nhóc trước sau vào sân, vây quanh Nguyễn Kiều Kiều ríu rít nói chuyện, có nói chuyện thú vị trong trường học, cũng có những câu quan tâm sức khở của cô, Bà nội Lâm cầm trứng gà đã luộc chín từ trong phòng đi ra, mấy nhóc đều tích cực tranh nhau muốn bóc trứng gà cho cô, bị Nguyễn Kiều Kiều cự tuyệt, cô còn chưa sống phế đến nông nỗi đó.
Không thể giúp em giúp em gái bóc trứng gà, mấy cậu nhóc đều có chút tiếc nuối, lại vây quanh Nguyễn Kiều Kiều nói chuyện, lúc này mới chưa đã thèm mà từng người về phòng cất cặp sách, toàn bộ hành trình không hề biểu hiện ra một chút ghen ghét hoặc hâm mộ.
Nhưng nhóc mập không đi theo mấy anh đi vào, bởi vì Nguyễn Kiều Kiều kéo nhóc lại.
Anh trai quá nhiều, Nguyễn Kiều Kiều cũng không thể quang minh chính đại đưa mận cho nhóc mập, chỉ có đưa trộm cho nhóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro