Mèo Béo Xuyên Thư Tới Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng
Nữ Chính Lên Sâ...
Tạp Tạp er / 卡卡er
2024-08-02 12:19:58
Editor: Hannah
Bà nội Nguyễn nghĩ đến mới rồi Ngũ Y Đình tới đây, nháo loạn với Nguyễn Kiều Kiều, lúc ra về còn đang không thoải mái, cho rằng Nguyễn Kiều Kiều đi cầu hòa, cũng không hoài nghi, để bé đi ra ngoài, chỉ là luôn mãi dặn dò nhóc mập, thời điểm trở về nhất định phải che chở em gái cùng về.
Ra cửa cổng, Nguyễn Kiều Kiều lần đầu tiên lấy hai mắt của mình nhình ra bên ngoài thế giới.
Hiện tại đúng là ngày mùa, hương thân tới tới lui lui bận việc trên mặt đất, nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều đều sẽ cười chào hỏi, hỏi thân thể bé đã tốt hơn chưa.
Nguyễn Kiều Kiều mặc kệ là ai cũng cười tủm tỉm gật đầu, được những lời khen như “Đứa nhỏ này thật ngoan” rất nhiều lần, cuối cùng cũng tới sau núi bên cạnh.
Núi này rất lớn, rất sâu, nghe nói vào mấy năm trước khi mọi người nghèo đến mức ăn không đủ no, không ít người vào núi sâu săn thú, nhưng có đi mà không có về, sau đó chính phủ ngăn cản hông cho mọi người lên núi, chia ra trước núi và sau núi, trước núi là nơi không cho người tiến vào, chỉ có sau núi có thể tới.
Lúc đó đám người Nguyễn Kiều Kiều đến, nơi đó đã có bảy tám nhóc con đang đợi, trong đó cũng bao gồm Ngũ Y Đình.
Ngũ Y Đình đang nói chuyện với một cô bé trạc tuổi, nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều đi theo dàn anh trai dông đảo lại đây, sửng sốt một chút, nghĩ đến trận náo loạn không thoải mái lúc trước, cũng không đi tới, mà cố tình kéo gần khaorng cách với cô bé bên cạnh.
Vừa làm như vậy, còn vừa lặng lẽ đánh giá biểu tình của Nguyễn Kiều Kiều, bởi vì cô bé biết Nguyễn Kiều Kiều luôn để ý cái này.
Bé gái tuổi này, đối với bạn thân chơi cùng cũng đã có cảm giác muốn chiếm hữu rồi.
Trước kia Nguyễn Kiều Kiều bởi vì sợ Ngũ Y Đình chơi người khác nhiều hơn mình, không chơi cùng bản thân, cố ý lấy lòng cô bé, đem đồ ăn ngon đưa cho cô bé.
Nhưng hiện tại Nguyễn Kiều Kiều không phải nguyên chủ, tự nhiên sẽ không thèm để ý, nhìn cũng không không cô bé thêm một cái, khiến Ngũ Y Đình tức giận đến mức cả khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, rồi lại không thể nề hà.
“Kiệt tử, Thỉ tử, các cậu sao lại mang theo em ấy đến đây.” Trong đó một cậu nhóc mặc bộ quần áo quân trang nhỏ đã được sửa hỏi, nhìn qua thì tuổi tác không khác bọn Nguyễn Kiệt lắm, cùng mấy anh em nhà họ Nguyễn vẫn luôn có quan hệ rất tốt, gọi là Triệu Hổ.
Mấy nhóc con khác nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều tới đây, cũng sửng sốt một chút, bởi vì Nguyễn Kiều Kiều được nuôi dưỡng một cách rất chăm chút, thường ở nhà không ra khỏi cửa, lại còn chưa tới tuổi tác đọc sách, bọn họ rất ít khi nhìn thấy bé, chỉ nghe nói về Nguyễn Kiều Kiều này bề ngoài có cảm giác bạch bạch nộn nộn ra sao, đáng yêu như thế nào, hiện tại sau khi nhìn thấy, phát hiện quả nhiên là như thế, rất đáng yêu, không giống con cái nhà nông như bọn họ, mà lại giống con cái người trên trấn và trong thành, trắng nõn sạch sẽ, vừa nhìn đã thấy thích.
Nhưng mà, bọn họ đây là muốn đi lên núi, mang một bé gái yêu kiều như vậy có phải không thích hợp hay không?
Vài cậu nhóc nhăn khuôn mặt nhỏ lại, tỏ ra như dẫn theo bé thật sự sẽ cực kì phiền toái vậy.
“Đây là em gái tớ, dẫn bé tới có cái gì không đúng, lại không cần các cậu quản.” Nguyễn Kiệt vừa nghe lời này thì không vui, trừng mắt nhìn Triệu Hổ vừa nói chuyện một cái.
Năm anh em còn lại cũng đồng thời trừng mắt, trận chiến như thế, chỉ kém hơn lần đánh người trước kia, Triệu Hổ tất nhiên không dám nói cái gì nữa, bĩu môi, làm bộ nhìn ra nơi khác.
Cứ như vậy người khác lại càng không dám nói.
“Trên núi nhiều sâu, anh trai cõng em.” Nhóc mập ngồi xổm xuống, thân mình nhỏ mập mạp béo núc nich, còn muốn cõng Nguyễn Kiều Kiều, bị Nguyễn Phong đứng một bên đẩy ra: “Em gái mới không cần em cõng đâu, để anh cõng, Kiều Kiều, anh Sáu cõng em có được không?”
Nguyễn Phong là con trai cả nhà chú tư của Nguyễn Kiều Kiều, năm nay mười một tuổi, học lớp 5.
Nguyễn Kiều Kiều mỉm cười ngọt ngào nhìn cậu nhóc, thanh âm từ chối giòn giòn vang lên.
Bà nội Nguyễn nghĩ đến mới rồi Ngũ Y Đình tới đây, nháo loạn với Nguyễn Kiều Kiều, lúc ra về còn đang không thoải mái, cho rằng Nguyễn Kiều Kiều đi cầu hòa, cũng không hoài nghi, để bé đi ra ngoài, chỉ là luôn mãi dặn dò nhóc mập, thời điểm trở về nhất định phải che chở em gái cùng về.
Ra cửa cổng, Nguyễn Kiều Kiều lần đầu tiên lấy hai mắt của mình nhình ra bên ngoài thế giới.
Hiện tại đúng là ngày mùa, hương thân tới tới lui lui bận việc trên mặt đất, nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều đều sẽ cười chào hỏi, hỏi thân thể bé đã tốt hơn chưa.
Nguyễn Kiều Kiều mặc kệ là ai cũng cười tủm tỉm gật đầu, được những lời khen như “Đứa nhỏ này thật ngoan” rất nhiều lần, cuối cùng cũng tới sau núi bên cạnh.
Núi này rất lớn, rất sâu, nghe nói vào mấy năm trước khi mọi người nghèo đến mức ăn không đủ no, không ít người vào núi sâu săn thú, nhưng có đi mà không có về, sau đó chính phủ ngăn cản hông cho mọi người lên núi, chia ra trước núi và sau núi, trước núi là nơi không cho người tiến vào, chỉ có sau núi có thể tới.
Lúc đó đám người Nguyễn Kiều Kiều đến, nơi đó đã có bảy tám nhóc con đang đợi, trong đó cũng bao gồm Ngũ Y Đình.
Ngũ Y Đình đang nói chuyện với một cô bé trạc tuổi, nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều đi theo dàn anh trai dông đảo lại đây, sửng sốt một chút, nghĩ đến trận náo loạn không thoải mái lúc trước, cũng không đi tới, mà cố tình kéo gần khaorng cách với cô bé bên cạnh.
Vừa làm như vậy, còn vừa lặng lẽ đánh giá biểu tình của Nguyễn Kiều Kiều, bởi vì cô bé biết Nguyễn Kiều Kiều luôn để ý cái này.
Bé gái tuổi này, đối với bạn thân chơi cùng cũng đã có cảm giác muốn chiếm hữu rồi.
Trước kia Nguyễn Kiều Kiều bởi vì sợ Ngũ Y Đình chơi người khác nhiều hơn mình, không chơi cùng bản thân, cố ý lấy lòng cô bé, đem đồ ăn ngon đưa cho cô bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hiện tại Nguyễn Kiều Kiều không phải nguyên chủ, tự nhiên sẽ không thèm để ý, nhìn cũng không không cô bé thêm một cái, khiến Ngũ Y Đình tức giận đến mức cả khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, rồi lại không thể nề hà.
“Kiệt tử, Thỉ tử, các cậu sao lại mang theo em ấy đến đây.” Trong đó một cậu nhóc mặc bộ quần áo quân trang nhỏ đã được sửa hỏi, nhìn qua thì tuổi tác không khác bọn Nguyễn Kiệt lắm, cùng mấy anh em nhà họ Nguyễn vẫn luôn có quan hệ rất tốt, gọi là Triệu Hổ.
Mấy nhóc con khác nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều tới đây, cũng sửng sốt một chút, bởi vì Nguyễn Kiều Kiều được nuôi dưỡng một cách rất chăm chút, thường ở nhà không ra khỏi cửa, lại còn chưa tới tuổi tác đọc sách, bọn họ rất ít khi nhìn thấy bé, chỉ nghe nói về Nguyễn Kiều Kiều này bề ngoài có cảm giác bạch bạch nộn nộn ra sao, đáng yêu như thế nào, hiện tại sau khi nhìn thấy, phát hiện quả nhiên là như thế, rất đáng yêu, không giống con cái nhà nông như bọn họ, mà lại giống con cái người trên trấn và trong thành, trắng nõn sạch sẽ, vừa nhìn đã thấy thích.
Nhưng mà, bọn họ đây là muốn đi lên núi, mang một bé gái yêu kiều như vậy có phải không thích hợp hay không?
Vài cậu nhóc nhăn khuôn mặt nhỏ lại, tỏ ra như dẫn theo bé thật sự sẽ cực kì phiền toái vậy.
“Đây là em gái tớ, dẫn bé tới có cái gì không đúng, lại không cần các cậu quản.” Nguyễn Kiệt vừa nghe lời này thì không vui, trừng mắt nhìn Triệu Hổ vừa nói chuyện một cái.
Năm anh em còn lại cũng đồng thời trừng mắt, trận chiến như thế, chỉ kém hơn lần đánh người trước kia, Triệu Hổ tất nhiên không dám nói cái gì nữa, bĩu môi, làm bộ nhìn ra nơi khác.
Cứ như vậy người khác lại càng không dám nói.
“Trên núi nhiều sâu, anh trai cõng em.” Nhóc mập ngồi xổm xuống, thân mình nhỏ mập mạp béo núc nich, còn muốn cõng Nguyễn Kiều Kiều, bị Nguyễn Phong đứng một bên đẩy ra: “Em gái mới không cần em cõng đâu, để anh cõng, Kiều Kiều, anh Sáu cõng em có được không?”
Nguyễn Phong là con trai cả nhà chú tư của Nguyễn Kiều Kiều, năm nay mười một tuổi, học lớp 5.
Nguyễn Kiều Kiều mỉm cười ngọt ngào nhìn cậu nhóc, thanh âm từ chối giòn giòn vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro