Chương 12
2024-09-16 08:41:12
Ngay trong ngày hôm đó, hắn đã đánh c.h.ế.t tất cả cung nhân liên quan, lại bắt bạch nguyệt quang đánh cho một trận. Thậm chí còn bất chấp sự phản đối của quần thần, hạ lệnh giam lỏng Thái hậu, thu hồi phần lớn quyền lực của bà ta.
Sau khi làm xong những việc này, đã đến ngày "hành động" mà người đàn ông mặc đồ đen nói.
Còn bốn canh giờ nữa là đến nửa đêm.
Ta lo lắng đi qua đi lại trên giường hắn.
"Sao vậy Tiểu Mao Đoàn?" Cố Lễ nhướn mày, lắc lắc cần câu mèo trong tay.
Ta nhìn Cố Lễ với ánh mắt thương hại.
Tên ngốc này.
Có người muốn tạo phản đấy, ngay trong nhà ngươi, núp dưới mí mắt ngươi mà ngươi cũng không biết…
Còn rảnh rỗi chơi đùa với ta!
Ta miễn cưỡng dùng móng vuốt gạt gạt, trong lòng suy nghĩ về chuyện tối nay.
Ta vẫn chưa nghĩ ra nên nói cho Cố Lễ biết hay không.
Cha ta là một bệnh nhân. Nguyên nhân khiến ông ấy bệnh tật như vậy là do bị người ta hạ độc. Lúc mẹ ta nhặt được ông ấy, ông ấy đã thất khiếu chảy máu, suýt chút nữa thì mất mạng.
Không biết mẹ ta đã nhìn ra được điều gì từ khuôn mặt bê bết m.á.u của cha ta, mà lại ngoạm ông ấy về động chữa trị. Sau đó, mới có ta.
Cha ta đã nhiều lần dặn dò ta, không thể tin tưởng người phàm…
Cùng một tộc còn có thể hãm hại lẫn nhau, huống chi là khác tộc?
Trời tối.
Ta không nhịn được nữa hít sâu một hơi, định dùng pháp thuật khống chế một cung nhân bất kỳ, mượn miệng hắn ta để nói cho Cố Lễ biết.
Chỉ là pháp thuật này rất khó, hơn nữa lại cực kỳ hao tổn pháp lực.
Nhưng mà, chắc là có thể gắng gượng khống chế được khoảng ba bốn nhịp thở… nhỉ?
Đúng lúc ta nhắm vào tiểu thái giám bưng bữa tối đến, âm thầm chuẩn bị thi triển pháp thuật, thì đột nhiên bên ngoài sáng rực.
"Có thích khách… bắt thích khách!"
"Quân phản loạn! Là quân phản loạn! Quân phản loạn đánh vào rồi!"
Ta kinh ngạc trừng lớn mắt.
… Vẫn chưa đến nửa đêm mà?
Tạo phản gì mà không có võ đức vậy! Rõ ràng đã nói là nửa đêm, sao lại hành động sớm thế!!!
Ta tức giận đến mức dậm chân, nhưng ngay sau đó, cơ thể đột nhiên lơ lửng trên không trung ——
"Keng!"
Bạo quân ôm ta, mặt không chút thay đổi, dùng kiếm đ.â.m thẳng vào người tiểu thái giam đang bê đồ ăn.
Con d.a.o găm trong tay tiểu thái giám còn chưa kịp rút ra, đã tắt thở trong tích tắc.
Nhưng cho dù võ công của Cố Lễ có cao cường đến đâu, cũng không thể ngăn cản m.á.u của tiểu thái giám b.ắ.n ra ngoài —— ta cảm thấy lưng ướt nhẹp, quay đầu lại nhìn, thì ra là bị m.á.u b.ắ.n đầy lưng.
"Meo!"
Ta là một người cực kỳ sạch sẽ, lập tức xù lông, theo bản năng muốn l.i.ế.m cho sạch sẽ. Nhưng lưỡi vừa thè ra, ta đã dừng lại.
… Đây là m.á.u người.
Mẹ ta nói, yêu quái uống m.á.u người sẽ bị nghiện.
Ta sợ hãi rụt lưỡi lại.
Cố Lễ khẽ cười, lấy khăn tay ra lau vết m.á.u trên người ta.
"Đừng chạy loạn, ngoan ngoãn ở yên đó." Có lẽ là nhớ đến chuyện ta bị "dọa sợ" mà chạy loạn lần trước, động tác định đặt ta lên long sàng của hắn khựng lại, sau đó trực tiếp nhét ta vào lòng.
"Đừng sợ."
Bên ngoài lửa cháy ngút trời, tiếng la hét, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngớt, nhưng Cố Lễ lại không hề hoảng loạn, thậm chí còn dịu dàng an ủi ta.
Tim ta như lỡ mất một nhịp.
Sau khi làm xong những việc này, đã đến ngày "hành động" mà người đàn ông mặc đồ đen nói.
Còn bốn canh giờ nữa là đến nửa đêm.
Ta lo lắng đi qua đi lại trên giường hắn.
"Sao vậy Tiểu Mao Đoàn?" Cố Lễ nhướn mày, lắc lắc cần câu mèo trong tay.
Ta nhìn Cố Lễ với ánh mắt thương hại.
Tên ngốc này.
Có người muốn tạo phản đấy, ngay trong nhà ngươi, núp dưới mí mắt ngươi mà ngươi cũng không biết…
Còn rảnh rỗi chơi đùa với ta!
Ta miễn cưỡng dùng móng vuốt gạt gạt, trong lòng suy nghĩ về chuyện tối nay.
Ta vẫn chưa nghĩ ra nên nói cho Cố Lễ biết hay không.
Cha ta là một bệnh nhân. Nguyên nhân khiến ông ấy bệnh tật như vậy là do bị người ta hạ độc. Lúc mẹ ta nhặt được ông ấy, ông ấy đã thất khiếu chảy máu, suýt chút nữa thì mất mạng.
Không biết mẹ ta đã nhìn ra được điều gì từ khuôn mặt bê bết m.á.u của cha ta, mà lại ngoạm ông ấy về động chữa trị. Sau đó, mới có ta.
Cha ta đã nhiều lần dặn dò ta, không thể tin tưởng người phàm…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng một tộc còn có thể hãm hại lẫn nhau, huống chi là khác tộc?
Trời tối.
Ta không nhịn được nữa hít sâu một hơi, định dùng pháp thuật khống chế một cung nhân bất kỳ, mượn miệng hắn ta để nói cho Cố Lễ biết.
Chỉ là pháp thuật này rất khó, hơn nữa lại cực kỳ hao tổn pháp lực.
Nhưng mà, chắc là có thể gắng gượng khống chế được khoảng ba bốn nhịp thở… nhỉ?
Đúng lúc ta nhắm vào tiểu thái giám bưng bữa tối đến, âm thầm chuẩn bị thi triển pháp thuật, thì đột nhiên bên ngoài sáng rực.
"Có thích khách… bắt thích khách!"
"Quân phản loạn! Là quân phản loạn! Quân phản loạn đánh vào rồi!"
Ta kinh ngạc trừng lớn mắt.
… Vẫn chưa đến nửa đêm mà?
Tạo phản gì mà không có võ đức vậy! Rõ ràng đã nói là nửa đêm, sao lại hành động sớm thế!!!
Ta tức giận đến mức dậm chân, nhưng ngay sau đó, cơ thể đột nhiên lơ lửng trên không trung ——
"Keng!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạo quân ôm ta, mặt không chút thay đổi, dùng kiếm đ.â.m thẳng vào người tiểu thái giam đang bê đồ ăn.
Con d.a.o găm trong tay tiểu thái giám còn chưa kịp rút ra, đã tắt thở trong tích tắc.
Nhưng cho dù võ công của Cố Lễ có cao cường đến đâu, cũng không thể ngăn cản m.á.u của tiểu thái giám b.ắ.n ra ngoài —— ta cảm thấy lưng ướt nhẹp, quay đầu lại nhìn, thì ra là bị m.á.u b.ắ.n đầy lưng.
"Meo!"
Ta là một người cực kỳ sạch sẽ, lập tức xù lông, theo bản năng muốn l.i.ế.m cho sạch sẽ. Nhưng lưỡi vừa thè ra, ta đã dừng lại.
… Đây là m.á.u người.
Mẹ ta nói, yêu quái uống m.á.u người sẽ bị nghiện.
Ta sợ hãi rụt lưỡi lại.
Cố Lễ khẽ cười, lấy khăn tay ra lau vết m.á.u trên người ta.
"Đừng chạy loạn, ngoan ngoãn ở yên đó." Có lẽ là nhớ đến chuyện ta bị "dọa sợ" mà chạy loạn lần trước, động tác định đặt ta lên long sàng của hắn khựng lại, sau đó trực tiếp nhét ta vào lòng.
"Đừng sợ."
Bên ngoài lửa cháy ngút trời, tiếng la hét, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngớt, nhưng Cố Lễ lại không hề hoảng loạn, thậm chí còn dịu dàng an ủi ta.
Tim ta như lỡ mất một nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro