Chương 3
2024-09-16 08:41:12
Tên bạo quân này thực sự có thể làm ra chuyện đó.
Ta chỉ đành ngoan ngoãn kẹp đuôi nhảy xuống khỏi xà nhà, ngoan ngoãn nằm cuộn tròn bên gối bạo quân ngủ.
Bạo quân lúc này mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Chán c.h.ế.t mất.
Ta buồn bực quẫy đuôi, nhưng lại sợ ngày mai không được ăn cá khô, đành phải tủi thân trừng mắt trong bóng tối, không dám nhúc nhích.
Nhưng không ngờ chuột trong hoàng cung lại nhiều như vậy … và còn hoành hành ngang ngược.
Ta đè con chuột không biết bằng cách nào đã chạy lên giường, ghét bỏ nhe răng với nó.
Cút ngay!
Con người này, Miêu đại nhân ta bảo kê!
Mặc dù tính tình hắn đúng là rất tệ… nhưng dù sao hắn cũng cống nạp cho ta những món ngon, còn cho ta hấp thụ khí vận đế vương.
Con chuột sợ hãi kêu chiếp chiếp, ta cũng sợ hãi vội vàng nhìn về phía bạo quân, sợ bạo quân bị tiếng chuột đánh thức, đến lúc đó xui xẻo vẫn là ta.
—— Xét cho cùng, nghe nói bạo quân này tính tình rất nóng nảy, lại còn vô lý!
Nhưng khi nghiêng đầu nhìn sang, ta lại phát hiện hắn ngủ rất không ngon giấc, lông mày nhíu chặt, giống như gặp ác mộng vậy, trông rất khó chịu.
Ta sửng sốt.
Do dự một chút, ta vươn một móng vuốt hất con chuột bay đi, sau đó nhẹ nhàng dụi đầu vào cằm hắn.
Mặc dù trông có vẻ như lông mày bạo quân đã giãn ra một chút, nhưng vẻ u ám giữa hai hàng lông mày vẫn chưa tan đi là bao.
Ta thở dài. Giải phóng một chút yêu khí, niệm một pháp thuật an thần.
Chiêu này rất hữu dụng, bạo quân lập tức chìm vào giấc ngủ ngon, một giấc đến sáng.
Ngày hôm sau, bạo quân ngủ đến tận trưa mới tỉnh, nhìn ta đang ngủ say sưa trong lòng hắn với vẻ mặt khó hiểu.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, ta sợ hãi suýt chút nữa thì lăn xuống giường.
Sau này ta mới biết, bạo quân bị bệnh —— hắn bị mất ngủ rất nặng, nghiêm trọng đến mức cả đêm không thể chợp mắt. Cho dù có miễn cưỡng ngủ được, cũng sẽ gặp ác mộng cả đêm, sau đó ngày hôm sau thức dậy sẽ cáu kỉnh, u ám và hung dữ, toàn thân tỏa ra khí chất áp bức, tính khí thất thường.
Thái y không chữa khỏi bệnh cho hắn, chỉ có thể cố gắng giảm bớt.
Danh tiếng tàn bạo của hắn có lẽ cũng có nguyên nhân từ căn bệnh này.
Đêm ôm ta ngủ đó, là giấc ngủ ngon duy nhất của hắn trong mười mấy năm qua.
Cho nên từ sau ngày hôm đó…
Bạo quân ngày nào cũng ôm ta ngủ.
Thậm chí còn nuông chiều ta hơn, cho dù ta thỉnh thoảng có giải phóng thiên tính mà phá phách một chút cũng không hề tức giận, chỉ bình tĩnh sai cung nhân dọn dẹp tàn cuộc, sau đó thay đồ mới, để ta tiện bề phá phách lần sau.
Vì vậy, rất nhanh sau đó, tin tức bạo quân vô điều kiện cưng chiều một con mèo đã lan truyền khắp cung cấm, thậm chí rất nhanh sau đó, cả triều đình, thậm chí là đường phố đều biết.
Trong khoảng thời gian ngắn, tấu chương khuyên can bạo quân đừng nên ham chơi mà bỏ bê chính sự bay đến như mưa hoa.
Nhưng điều đó thì đã sao?
Ta, con mèo bị gán cho cái danh "yêu miêu họa quốc", lúc này đang ngồi xổm trên bàn làm việc ở ngự thư phòng, nghiêng đầu nhìn bạo quân bác bỏ tất cả những tấu chương đó, ném sang một bên.
Huynh đệ tốt, sống có tình có nghĩa!
Ta không ngại đêm nào cũng nhịn thú vui quẩy đêm khuya mà ở bên cạnh hắn ngủ, còn lãng phí yêu khí để hắn có một giấc ngủ ngon.
Ta vui vẻ ve vẩy đuôi, bỗng chú ý đến chiếc chặn giấy bên chân.
Chiếc chặn giấy này được đặt tùy ý ở mép bàn, dường như chỉ cần nhẹ nhàng, một chút xíu lực thôi… là nó có thể rơi xuống.
Ta cúi đầu nhìn nó.
Chiếc chặn giấy này đang chơi với lửa.
Nó đang quyến rũ ta!
Ta liếc nhìn bạo quân, lại liếc nhìn chiếc chặn giấy. Sau đó lặng lẽ duỗi móng vuốt nhỏ ra thăm dò, cẩn thận đẩy đẩy chiếc chặn giấy đặt bên mép bàn…
Chiếc chặn giấy rơi xuống.
Bạo quân ngẩng đầu nhìn ta một cái.
Ta vô tội nhìn trời, nhỏ giọng nói: "Meo ~~"
Tiểu Thuận Tử - công công hầu hạ bên cạnh lập tức tiến lên nhặt chiếc chặn giấy lên.
Bạo quân lại cúi đầu xuống, ta lại "vô tình" đẩy cây bút rơi xuống.
Ê hê, vui ghê.
Ta quẫy quẫy đuôi.
Ta đẩy trên bàn, Tiểu Thuận Tử ở bên cạnh lo lắng nhặt.
Cho đến khi trên bàn chỉ còn lại một cục ngọc vuông vức.
Ta chỉ đành ngoan ngoãn kẹp đuôi nhảy xuống khỏi xà nhà, ngoan ngoãn nằm cuộn tròn bên gối bạo quân ngủ.
Bạo quân lúc này mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Chán c.h.ế.t mất.
Ta buồn bực quẫy đuôi, nhưng lại sợ ngày mai không được ăn cá khô, đành phải tủi thân trừng mắt trong bóng tối, không dám nhúc nhích.
Nhưng không ngờ chuột trong hoàng cung lại nhiều như vậy … và còn hoành hành ngang ngược.
Ta đè con chuột không biết bằng cách nào đã chạy lên giường, ghét bỏ nhe răng với nó.
Cút ngay!
Con người này, Miêu đại nhân ta bảo kê!
Mặc dù tính tình hắn đúng là rất tệ… nhưng dù sao hắn cũng cống nạp cho ta những món ngon, còn cho ta hấp thụ khí vận đế vương.
Con chuột sợ hãi kêu chiếp chiếp, ta cũng sợ hãi vội vàng nhìn về phía bạo quân, sợ bạo quân bị tiếng chuột đánh thức, đến lúc đó xui xẻo vẫn là ta.
—— Xét cho cùng, nghe nói bạo quân này tính tình rất nóng nảy, lại còn vô lý!
Nhưng khi nghiêng đầu nhìn sang, ta lại phát hiện hắn ngủ rất không ngon giấc, lông mày nhíu chặt, giống như gặp ác mộng vậy, trông rất khó chịu.
Ta sửng sốt.
Do dự một chút, ta vươn một móng vuốt hất con chuột bay đi, sau đó nhẹ nhàng dụi đầu vào cằm hắn.
Mặc dù trông có vẻ như lông mày bạo quân đã giãn ra một chút, nhưng vẻ u ám giữa hai hàng lông mày vẫn chưa tan đi là bao.
Ta thở dài. Giải phóng một chút yêu khí, niệm một pháp thuật an thần.
Chiêu này rất hữu dụng, bạo quân lập tức chìm vào giấc ngủ ngon, một giấc đến sáng.
Ngày hôm sau, bạo quân ngủ đến tận trưa mới tỉnh, nhìn ta đang ngủ say sưa trong lòng hắn với vẻ mặt khó hiểu.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, ta sợ hãi suýt chút nữa thì lăn xuống giường.
Sau này ta mới biết, bạo quân bị bệnh —— hắn bị mất ngủ rất nặng, nghiêm trọng đến mức cả đêm không thể chợp mắt. Cho dù có miễn cưỡng ngủ được, cũng sẽ gặp ác mộng cả đêm, sau đó ngày hôm sau thức dậy sẽ cáu kỉnh, u ám và hung dữ, toàn thân tỏa ra khí chất áp bức, tính khí thất thường.
Thái y không chữa khỏi bệnh cho hắn, chỉ có thể cố gắng giảm bớt.
Danh tiếng tàn bạo của hắn có lẽ cũng có nguyên nhân từ căn bệnh này.
Đêm ôm ta ngủ đó, là giấc ngủ ngon duy nhất của hắn trong mười mấy năm qua.
Cho nên từ sau ngày hôm đó…
Bạo quân ngày nào cũng ôm ta ngủ.
Thậm chí còn nuông chiều ta hơn, cho dù ta thỉnh thoảng có giải phóng thiên tính mà phá phách một chút cũng không hề tức giận, chỉ bình tĩnh sai cung nhân dọn dẹp tàn cuộc, sau đó thay đồ mới, để ta tiện bề phá phách lần sau.
Vì vậy, rất nhanh sau đó, tin tức bạo quân vô điều kiện cưng chiều một con mèo đã lan truyền khắp cung cấm, thậm chí rất nhanh sau đó, cả triều đình, thậm chí là đường phố đều biết.
Trong khoảng thời gian ngắn, tấu chương khuyên can bạo quân đừng nên ham chơi mà bỏ bê chính sự bay đến như mưa hoa.
Nhưng điều đó thì đã sao?
Ta, con mèo bị gán cho cái danh "yêu miêu họa quốc", lúc này đang ngồi xổm trên bàn làm việc ở ngự thư phòng, nghiêng đầu nhìn bạo quân bác bỏ tất cả những tấu chương đó, ném sang một bên.
Huynh đệ tốt, sống có tình có nghĩa!
Ta không ngại đêm nào cũng nhịn thú vui quẩy đêm khuya mà ở bên cạnh hắn ngủ, còn lãng phí yêu khí để hắn có một giấc ngủ ngon.
Ta vui vẻ ve vẩy đuôi, bỗng chú ý đến chiếc chặn giấy bên chân.
Chiếc chặn giấy này được đặt tùy ý ở mép bàn, dường như chỉ cần nhẹ nhàng, một chút xíu lực thôi… là nó có thể rơi xuống.
Ta cúi đầu nhìn nó.
Chiếc chặn giấy này đang chơi với lửa.
Nó đang quyến rũ ta!
Ta liếc nhìn bạo quân, lại liếc nhìn chiếc chặn giấy. Sau đó lặng lẽ duỗi móng vuốt nhỏ ra thăm dò, cẩn thận đẩy đẩy chiếc chặn giấy đặt bên mép bàn…
Chiếc chặn giấy rơi xuống.
Bạo quân ngẩng đầu nhìn ta một cái.
Ta vô tội nhìn trời, nhỏ giọng nói: "Meo ~~"
Tiểu Thuận Tử - công công hầu hạ bên cạnh lập tức tiến lên nhặt chiếc chặn giấy lên.
Bạo quân lại cúi đầu xuống, ta lại "vô tình" đẩy cây bút rơi xuống.
Ê hê, vui ghê.
Ta quẫy quẫy đuôi.
Ta đẩy trên bàn, Tiểu Thuận Tử ở bên cạnh lo lắng nhặt.
Cho đến khi trên bàn chỉ còn lại một cục ngọc vuông vức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro