Chương 6
2024-09-16 08:41:12
Tống Uyển Nhi bị đánh??!
Ta trừng lớn đôi mắt, cá khô trong tay rơi xuống đất.
Cung nhân nói chuyện phiếm cũng không kiêng kỵ ta - một con mèo nhỏ, vì vậy ta đã hóng được rất nhiều chuyện trong cung.
Nghe nói, bạch nguyệt quang của bạo quân - Tống Uyển Nhi, là thanh mai trúc mã của hắn, hai người từ nhỏ đã vô tư lự. Nhưng oái oăm thay, năm đó, khi tranh giành ngôi vị hoàng đế, nhà họ Tống lại ủng hộ Thái tử lúc bấy giờ, Tống Uyển Nhi cũng sắp gả cho Thái tử trở thành Thái tử phi, vì vậy dần xa cách với Cố Lễ - khi đó còn là Thất hoàng tử.
Sau đó, Cố Lễ vì muốn giành lại người yêu, đã dùng thủ đoạn cứng rắn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế trước khi Thái tử và Tống Uyển Nhi thành thân, rồi lên ngôi hoàng đế. Còn bây giờ, chính là ba năm sau khi Cố Lễ lên ngôi, lần đầu tiên gặp lại Tống Uyển Nhi ——
Ban đầu, sau khi Cố Lễ lên ngôi nhà họ Tống sợ Cố Lễ trả thù đã lén lút bỏ trốn, gần đây mới trở về kinh thành.
Vậy mà … Cố Lễ lại đánh bạch nguyệt quang mà hắn ngày đêm nhung nhớ sao?
Chậc chậc, đúng là người đàn ông m.á.u lạnh vô tình.
Ta vừa vểnh tai nghe Tiểu Thuận Tử buôn chuyện, vừa gặm cá khô.
Ngoài cá khô ra, còn có thịt thỏ khô, thịt bò khô, món nào cũng ngon tuyệt!
Cha ta quả nhiên không lừa ta!
Kết quả là do không nhịn được…
Ta cứ thế gặm hết miếng này đến miếng khác, vô tình ăn quá no.
Buổi tối, Tiểu Thuận Tử run rẩy quỳ trên mặt đất.
Quỳ cùng với hắn, còn có ngự trù làm thịt khô tươi cho ta, và cả quan thái y viện.
Còn ta, đang nằm thoi thóp trên long sàng.
"Bệ, Bệ hạ," Thái y sắp khóc đến nơi, "Mao Đoàn đại nhân thực sự chỉ là ăn quá no thôi…"
"Đúng vậy Bệ hạ!" Ngự trù khóc lóc thảm thiết, "Thần thật sự không có hạ độc!"
Sắc mặt Cố Lễ khó coi, "Vậy tại sao nó lại thở gấp, hơi thở yếu ớt như vậy?"
Ta: "..."
"Chuyện này…" Thái y viện phán khó xử, cắn răng nói, "Thần kê thuốc tiêu thực cho Mao Đoàn đại nhân uống, sau đó xoa bụng cho Mao Đoàn đại nhân… không đến một khắc sau, Mao Đoàn đại nhân nhất định sẽ hồi phục như thường!"
Ta bị no đến mức không muốn nhúc nhích, bị Cố Lễ ôm lấy, ép uống thuốc.
… Ọe!
Chua chua đắng đắng… khó uống quá!
"Không sao rồi, không sao rồi." Cố Lễ dịu dàng dỗ dành, bàn tay ấm áp luồn vào tứ chi cuộn tròn của ta, xoa xoa cái bụng tròn vo.
Xì.
Nói chứ.
Cũng thoải mái đấy chứ!
Từ chỗ cứng ngắc khó chịu ban đầu, cuối cùng ta đã hoàn toàn biến thành một chiếc bánh mèo.
Không biết qua bao lâu, bụng ta bị véo véo.
"Tiểu Mao Đoàn, ngươi nên giảm béo rồi." Giọng nói đầy ý cười của bạo quân vang lên từ đỉnh đầu, "Trẫm còn tưởng ngươi là do lông dài nên mới trông mũm mĩm, ai ngờ là thật sự béo."
Ta: "???"
Lời này người nói có thấy chột dạ không vậy?
"Meo!" Ta gầm gừ đầy hung dữ với hắn.
Ngươi mới béo!
Ta đẩy tay hắn ra. Tiếp tục xoa đi, ta cho ngươi dừng lại à!
Cố Lễ không nói gì nữa, khóe miệng ngậm cười mà cưng chiều tiếp tục xoa bụng cho ta.
Ta trừng lớn đôi mắt, cá khô trong tay rơi xuống đất.
Cung nhân nói chuyện phiếm cũng không kiêng kỵ ta - một con mèo nhỏ, vì vậy ta đã hóng được rất nhiều chuyện trong cung.
Nghe nói, bạch nguyệt quang của bạo quân - Tống Uyển Nhi, là thanh mai trúc mã của hắn, hai người từ nhỏ đã vô tư lự. Nhưng oái oăm thay, năm đó, khi tranh giành ngôi vị hoàng đế, nhà họ Tống lại ủng hộ Thái tử lúc bấy giờ, Tống Uyển Nhi cũng sắp gả cho Thái tử trở thành Thái tử phi, vì vậy dần xa cách với Cố Lễ - khi đó còn là Thất hoàng tử.
Sau đó, Cố Lễ vì muốn giành lại người yêu, đã dùng thủ đoạn cứng rắn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế trước khi Thái tử và Tống Uyển Nhi thành thân, rồi lên ngôi hoàng đế. Còn bây giờ, chính là ba năm sau khi Cố Lễ lên ngôi, lần đầu tiên gặp lại Tống Uyển Nhi ——
Ban đầu, sau khi Cố Lễ lên ngôi nhà họ Tống sợ Cố Lễ trả thù đã lén lút bỏ trốn, gần đây mới trở về kinh thành.
Vậy mà … Cố Lễ lại đánh bạch nguyệt quang mà hắn ngày đêm nhung nhớ sao?
Chậc chậc, đúng là người đàn ông m.á.u lạnh vô tình.
Ta vừa vểnh tai nghe Tiểu Thuận Tử buôn chuyện, vừa gặm cá khô.
Ngoài cá khô ra, còn có thịt thỏ khô, thịt bò khô, món nào cũng ngon tuyệt!
Cha ta quả nhiên không lừa ta!
Kết quả là do không nhịn được…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta cứ thế gặm hết miếng này đến miếng khác, vô tình ăn quá no.
Buổi tối, Tiểu Thuận Tử run rẩy quỳ trên mặt đất.
Quỳ cùng với hắn, còn có ngự trù làm thịt khô tươi cho ta, và cả quan thái y viện.
Còn ta, đang nằm thoi thóp trên long sàng.
"Bệ, Bệ hạ," Thái y sắp khóc đến nơi, "Mao Đoàn đại nhân thực sự chỉ là ăn quá no thôi…"
"Đúng vậy Bệ hạ!" Ngự trù khóc lóc thảm thiết, "Thần thật sự không có hạ độc!"
Sắc mặt Cố Lễ khó coi, "Vậy tại sao nó lại thở gấp, hơi thở yếu ớt như vậy?"
Ta: "..."
"Chuyện này…" Thái y viện phán khó xử, cắn răng nói, "Thần kê thuốc tiêu thực cho Mao Đoàn đại nhân uống, sau đó xoa bụng cho Mao Đoàn đại nhân… không đến một khắc sau, Mao Đoàn đại nhân nhất định sẽ hồi phục như thường!"
Ta bị no đến mức không muốn nhúc nhích, bị Cố Lễ ôm lấy, ép uống thuốc.
… Ọe!
Chua chua đắng đắng… khó uống quá!
"Không sao rồi, không sao rồi." Cố Lễ dịu dàng dỗ dành, bàn tay ấm áp luồn vào tứ chi cuộn tròn của ta, xoa xoa cái bụng tròn vo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xì.
Nói chứ.
Cũng thoải mái đấy chứ!
Từ chỗ cứng ngắc khó chịu ban đầu, cuối cùng ta đã hoàn toàn biến thành một chiếc bánh mèo.
Không biết qua bao lâu, bụng ta bị véo véo.
"Tiểu Mao Đoàn, ngươi nên giảm béo rồi." Giọng nói đầy ý cười của bạo quân vang lên từ đỉnh đầu, "Trẫm còn tưởng ngươi là do lông dài nên mới trông mũm mĩm, ai ngờ là thật sự béo."
Ta: "???"
Lời này người nói có thấy chột dạ không vậy?
"Meo!" Ta gầm gừ đầy hung dữ với hắn.
Ngươi mới béo!
Ta đẩy tay hắn ra. Tiếp tục xoa đi, ta cho ngươi dừng lại à!
Cố Lễ không nói gì nữa, khóe miệng ngậm cười mà cưng chiều tiếp tục xoa bụng cho ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro