PN
2024-09-16 08:41:12
18 Phiên ngoại
Ta rất muốn xem thử, con mèo giống ta kia trông như thế nào!
Cố Lễ vui vẻ, hắn nói con mèo năm đó đã cứu hắn, hắn vì muốn báo ân nên mới cho con mèo đó ăn.
Ta không tin.
Nếu như thực sự không có gì, sao hắn phải giấu diếm ta lâu như vậy!
Cố Lễ cười không ngớt, "Chủ yếu là trẫm cũng không ngờ, Tiểu Mao Đoàn của trẫm lại ghen tuông như vậy, âm thầm ăn giấm chua ngâm hai năm trời."
Mãi cho đến khi ta tức giận tặng cho hắn một bộ combo mèo quyền, hắn mới vừa cười vừa dùng nội công thâm hậu miêu tả lại hình dáng của con mèo trong trí nhớ…
Ta: "???"
Kia chẳng phải là mẹ ta sao?
Ngoại truyện 2 (Cố Lễ)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta là một bạo quân.
Ta từ nhỏ đã lớn lên trong lãnh cung, tất cả mọi người đều ghét bỏ ta. Ngoại trừ… một con mèo yêu cao lãnh có đôi mắt xanh lam.
Năm ta chín tuổi, nàng ấy đã cứu ta.
Mười năm sau, ta nhìn thấy một con mèo nhỏ, giống hệt như vậy.
Giống mèo này hình như vô cùng hiếm thấy, ngần ấy năm qua, ta cũng chỉ gặp được hai con.
Ta không biết con mèo nhỏ này có phải là yêu quái hay không. Ban đầu giữ nó lại, chỉ là cảm thấy nó có lẽ là đồng tộc của mèo yêu kia. Mèo yêu cứu ta, ta phải báo ân.
Nhưng không ngờ con mèo nhỏ này lại bám người như vậy, một khắc cũng không rời ta. Thậm chí đến tối đi ngủ cũng ngoan ngoãn ngồi xổm bên gối ta, vươn một móng vuốt đè con chuột bò lên long sàng.
Đêm hôm đó, ta hiếm khi có được một giấc mơ đẹp.
Trong mơ, con mèo trắng mềm mại làm nũng với ta, trái tim lạnh lùng nhiều năm như vậy bỗng nhiên mềm nhũn, suýt chút nữa thì tan chảy.
Con mèo nhỏ này có thể hiểu được tiếng người, ta từng hoài nghi nó cũng là yêu quái, nhưng mà nó có thể ăn hết năm con cá khô một lúc, l.i.ế.m lông còn có thể ngã xuống giường, lại còn thích thú phá phách…
Làm gì có yêu quái nào ngốc nghếch như vậy chứ.
Nó không phải là yêu quái. Nhưng mà ta lại hi vọng, nó là yêu quái thì tốt biết mấy. Như vậy có thể ở bên cạnh ta lâu thật lâu, cùng ta trải qua những năm tháng tịch mịch nhàm chán này.
Mấy trò hề của tên phế Thái tử kia ta sớm đã đoán được, cho nên ngày hôm đó bức vua thoái vị, ta không hề hoảng loạn. Nhưng dù sao cũng là muốn dụ rắn ra khỏi hang, dùng binh hiểm chiêu, nên bên cạnh không có nhiều thị vệ. Tiểu Mao Đoàn ở bên cạnh ta, ta không thể nào đảm bảo có thể bảo vệ nó chu toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta chỉ có thể để nó rời đi.
Nhưng không ngờ, Tiểu Mao Đoàn lại thật sự là yêu quái.
Một con mèo yêu có đôi mắt xinh đẹp thuần khiết, sạch sẽ hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Nàng ấy nói nàng ấy tên là Mạt Mạt, nghiêng đầu nhìn ta với vẻ mặt nghiêm túc, khiến cho tim ta đập loạn nhịp.
Ta cũng không biết bản thân là từ khi nào thì động tâm, Mạt Mạt giống như đã khắc sâu vào tim ta, nhìn thế nào cũng thấy yêu thích.
May mà sau này, ta rốt cuộc cũng được như ý nguyện. Đêm tân hôn, nàng ấy đưa một nửa nội đan cho ta.
"Chàng phải ở bên cạnh ta thật lâu, thật lâu đấy."
Hóa ra thứ mà ta từng ao ước, nàng ấy cũng mong muốn như vậy.
Ta ôm chặt lấy nàng ấy.
Sẽ mà.
Không chỉ kiếp này, mà kiếp sau, kiếp sau nữa, ta vẫn muốn ở bên cạnh Tiểu Mao Đoàn của ta.
(Hết)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro