Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều, Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!
Anh Rất Quan Tâ...
2024-09-08 02:31:30
Trước cổng học viện Minh Đức.
Diệp Minh Hạo đứng cạnh Diệp Thi Thi hỏi nhỏ: “Chị ơi, chú Hoa Nam trong xe kia thật sự là cổ đông nhỏ của học viện này hả?”
Diệp Thi Thi liếc nhìn trong xe, gật đầu: “Đương nhiên, em không tin chị à?”
“Sao thái độ vừa nãy của lãnh đạo trường đối với chúng ta lại tốt như vậy nhỉ? Cảm giác như chúng ta là tổ tiên của họ vậy, cổ đông nhỏ mà cũng nhận được loại đãi ngộ này á?”
“Đó là tất nhiên, cổ đông nhỏ cũng là máy rút tiền, loại trường học quý tộc này chắc chắn là đi nịnh bợ, bình thường mà.”
Diệp Minh Hạo nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Thật ra Diệp Thi Thi cũng rất tò mò trước thái độ ân cần của nhà trường. Không chỉ chủ nhiệm lớp ra tiếp đón, ngay cả hiệu trưởng cũng ra. Nhưng mà nếu ngài Tô có thể chớp mắt lấy được vị trí thì chắc chắn là không tầm thường.
“Em muốn đi ăn trưa cùng chị không? Bạn cùng phòng hẹn chị đi dạo phố, tiện thể mua cho em mấy bộ quần áo mới luôn.”
“Em không đi đâu, hiếm lắm chị mới được đi dạo phố với bạn cùng phòng. Buổi chiều em có hẹn đi chơi bóng rồi với tên mập nhà bên cạnh.”
“Vậy để chị đưa em về.”
“Không cần đâu, trước cổng này có xe về thẳng nhà mình, em xem bản đồ rồi.”
“Ừm, vậy thì em về cẩn thận, đến nhà nhớ nhắn tin cho chị.”
Diệp Minh Hạo lén nhìn Lâm Hoa Nam ở trong xe, lại nói: “Nhưng mà chị ơi, em luôn cảm thấy ông chủ này nhìn rất quen, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.”
Diệp Thi Thi xoa đầu Diệp Minh Hạo: “Có thể vì dáng vẻ chú Hoa Nam hiền lành nên cho người ta cảm giác thân thiết, sao chúng ta có thể gặp được.”
“Cũng đúng.”
Sau khi thấy em trai đã lên xe buýt, Diệp Thi Thi vào trong xe.
Lâm Hoa Nam nhìn Diệp Thi Thi ôn hòa hỏi: “Cô Diệp không đưa em trai về nhà hả?”
“Không cần ạ, em ấy đã bắt xe buýt về rồi.”
“Vâng.”
Lâm Hoa Nam nói với tài xế: “Tới cửa hàng bách hóa Nạp Hân.”
Diệp Thi Thi tò mò nhìn chú Hoa Nam: “Chú Hoa Nam cũng muốn đi bách hóa Nạp Hân ạ? Chú có thể đưa tôi đi cùng không? Tôi xin phép anh Tô rồi.”
Diệp Thi Thi đang định mở tin nhắn trong điện thoại ra cho Lâm Hoa Nam xem thì nghe ông ấy cười nhã nhặn, giải thích với cô: “Khi nãy ngài Tô đã gọi điện thông báo, bây giờ chính là đưa cô Diệp qua đó.”
“Hả?” Anh Tô đã gọi điện đến…
Diệp Thi Thi rũ mắt giấu đi chút vui vẻ trong lòng: “Cảm ơn.”
“Cô Diệp khách sáo rồi.”
“Đúng rồi, cảm ơn chú Hoa Nam vì đã đóng giả làm ông chủ của tôi. Tôi không muốn để em trai phải lo lắng.”
“Cô Diệp không cần nói vậy.”
“Chú Hoa Nam, lúc nãy nhân viên nhà trường thật nhiệt tình, họ đối xử như vậy với tất cả học sinh mới ạ?”
Trong lòng Lâm Hoa Nam hiểu rõ, con mắt những người kia mọc trên đỉnh đầu. Việc này là do lão tổ Tô sợ Diệp Minh Hạo đi học bị người ta bắt nạt nên để cho họ đi tạo quan hệ trước.
Lâm Hoa Nam nở nụ cười ấm áp, nói: “Là ngài Tô thu xếp, như vậy thì em trai của cô Diệp đi học sẽ không phải chịu oan ức.”
Lại là anh Tô…
Sau khi nghe được điều này Diệp Thi Thi nói không cảm động là giả, bởi vì anh hoàn toàn không cần phải vì cô mà làm như vậy.
Cô biết rõ đây là một trường học quý tộc, nếu không có chút quan hệ nào mà chỉ một thân một mình thì chắc hẳn sẽ bị bắt nạt.
Lâm Hoa Nam lại nhẹ nhàng nói thêm: “Có thể cô Diệp không biết, bình thường ngài Tô chưa từng để tâm tới ai như vậy. Có thể thấy ngài ấy rất quan tâm cô.”
Diệp Thi Thi gật đầu, cô hé miệng muốn hỏi một chút xem cô dâu chạy trốn đâu rồi, anh Tô cũng quan tâm cô ấy như vậy à? Nhưng cô lại ngậm miệng, nhẹ giọng đáp một tiếng.
Diệp Thi Thi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô Tử Hà.
[Anh Tô, cảm ơn anh.]
Tô Tử Hà trả lời ngay lập tức.
[Cảm ơn cái gì? Về việc cho cô đi dạo phố hả?]
[Là việc ở trường học.]
Diệp Thi Thi gửi tin này xong, đợi một lúc lâu vẫn không nhận được phản hồi.
Diệp Thi Thi vuốt màn hình tắt điện thoại di động.
Sáng sớm anh Tô đã ra ngoài không về, có lẽ là đang bận…
Diệp Minh Hạo đứng cạnh Diệp Thi Thi hỏi nhỏ: “Chị ơi, chú Hoa Nam trong xe kia thật sự là cổ đông nhỏ của học viện này hả?”
Diệp Thi Thi liếc nhìn trong xe, gật đầu: “Đương nhiên, em không tin chị à?”
“Sao thái độ vừa nãy của lãnh đạo trường đối với chúng ta lại tốt như vậy nhỉ? Cảm giác như chúng ta là tổ tiên của họ vậy, cổ đông nhỏ mà cũng nhận được loại đãi ngộ này á?”
“Đó là tất nhiên, cổ đông nhỏ cũng là máy rút tiền, loại trường học quý tộc này chắc chắn là đi nịnh bợ, bình thường mà.”
Diệp Minh Hạo nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Thật ra Diệp Thi Thi cũng rất tò mò trước thái độ ân cần của nhà trường. Không chỉ chủ nhiệm lớp ra tiếp đón, ngay cả hiệu trưởng cũng ra. Nhưng mà nếu ngài Tô có thể chớp mắt lấy được vị trí thì chắc chắn là không tầm thường.
“Em muốn đi ăn trưa cùng chị không? Bạn cùng phòng hẹn chị đi dạo phố, tiện thể mua cho em mấy bộ quần áo mới luôn.”
“Em không đi đâu, hiếm lắm chị mới được đi dạo phố với bạn cùng phòng. Buổi chiều em có hẹn đi chơi bóng rồi với tên mập nhà bên cạnh.”
“Vậy để chị đưa em về.”
“Không cần đâu, trước cổng này có xe về thẳng nhà mình, em xem bản đồ rồi.”
“Ừm, vậy thì em về cẩn thận, đến nhà nhớ nhắn tin cho chị.”
Diệp Minh Hạo lén nhìn Lâm Hoa Nam ở trong xe, lại nói: “Nhưng mà chị ơi, em luôn cảm thấy ông chủ này nhìn rất quen, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.”
Diệp Thi Thi xoa đầu Diệp Minh Hạo: “Có thể vì dáng vẻ chú Hoa Nam hiền lành nên cho người ta cảm giác thân thiết, sao chúng ta có thể gặp được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cũng đúng.”
Sau khi thấy em trai đã lên xe buýt, Diệp Thi Thi vào trong xe.
Lâm Hoa Nam nhìn Diệp Thi Thi ôn hòa hỏi: “Cô Diệp không đưa em trai về nhà hả?”
“Không cần ạ, em ấy đã bắt xe buýt về rồi.”
“Vâng.”
Lâm Hoa Nam nói với tài xế: “Tới cửa hàng bách hóa Nạp Hân.”
Diệp Thi Thi tò mò nhìn chú Hoa Nam: “Chú Hoa Nam cũng muốn đi bách hóa Nạp Hân ạ? Chú có thể đưa tôi đi cùng không? Tôi xin phép anh Tô rồi.”
Diệp Thi Thi đang định mở tin nhắn trong điện thoại ra cho Lâm Hoa Nam xem thì nghe ông ấy cười nhã nhặn, giải thích với cô: “Khi nãy ngài Tô đã gọi điện thông báo, bây giờ chính là đưa cô Diệp qua đó.”
“Hả?” Anh Tô đã gọi điện đến…
Diệp Thi Thi rũ mắt giấu đi chút vui vẻ trong lòng: “Cảm ơn.”
“Cô Diệp khách sáo rồi.”
“Đúng rồi, cảm ơn chú Hoa Nam vì đã đóng giả làm ông chủ của tôi. Tôi không muốn để em trai phải lo lắng.”
“Cô Diệp không cần nói vậy.”
“Chú Hoa Nam, lúc nãy nhân viên nhà trường thật nhiệt tình, họ đối xử như vậy với tất cả học sinh mới ạ?”
Trong lòng Lâm Hoa Nam hiểu rõ, con mắt những người kia mọc trên đỉnh đầu. Việc này là do lão tổ Tô sợ Diệp Minh Hạo đi học bị người ta bắt nạt nên để cho họ đi tạo quan hệ trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hoa Nam nở nụ cười ấm áp, nói: “Là ngài Tô thu xếp, như vậy thì em trai của cô Diệp đi học sẽ không phải chịu oan ức.”
Lại là anh Tô…
Sau khi nghe được điều này Diệp Thi Thi nói không cảm động là giả, bởi vì anh hoàn toàn không cần phải vì cô mà làm như vậy.
Cô biết rõ đây là một trường học quý tộc, nếu không có chút quan hệ nào mà chỉ một thân một mình thì chắc hẳn sẽ bị bắt nạt.
Lâm Hoa Nam lại nhẹ nhàng nói thêm: “Có thể cô Diệp không biết, bình thường ngài Tô chưa từng để tâm tới ai như vậy. Có thể thấy ngài ấy rất quan tâm cô.”
Diệp Thi Thi gật đầu, cô hé miệng muốn hỏi một chút xem cô dâu chạy trốn đâu rồi, anh Tô cũng quan tâm cô ấy như vậy à? Nhưng cô lại ngậm miệng, nhẹ giọng đáp một tiếng.
Diệp Thi Thi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô Tử Hà.
[Anh Tô, cảm ơn anh.]
Tô Tử Hà trả lời ngay lập tức.
[Cảm ơn cái gì? Về việc cho cô đi dạo phố hả?]
[Là việc ở trường học.]
Diệp Thi Thi gửi tin này xong, đợi một lúc lâu vẫn không nhận được phản hồi.
Diệp Thi Thi vuốt màn hình tắt điện thoại di động.
Sáng sớm anh Tô đã ra ngoài không về, có lẽ là đang bận…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro