Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều, Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!
Cô Dâu Chạy Trố...
2024-09-08 02:31:30
Chứng kiến cảnh tượng này, Lục Phong Thanh sững sờ tại chỗ: Lão già này thật mất mặt.
Lục Phong Thanh cau mày, chán ghét định bỏ đi, nhưng ánh mắt lại trở nên nóng rực.
Tô Tử Hà lấy từ trong túi ra một tấm thẻ và đưa tận tay Diệp Thi Thi.
Diệp Thi Thi nhìn chiếc thẻ ngân hàng trên tay mình vẫn còn lưu lại hơi ấm từ cơ thể anh Tô, nghi ngờ hỏi: “Anh Tô, tấm thẻ này dùng để làm gì?”
“Cho cô tiêu.”
“Sao cơ? Cho tôi?”
Diệp Thi Thi đưa tay lên đầu, ấn thử tai mèo qua lớp mũ, chúng vẫn còn ở đó, cô không biết chuyện gì đang diễn ra ?
Không phải cô đến nơi này chỉ để lấy chiếc nhẫn và ở lại vài ngày sao…
Đây giống như âm mưu bao nuôi trong tiểu thuyết vậy?
Chẳng lẽ đây là cảm giác được kim chủ bá đạo bao nuôi hay sao?
Diệp Thi Thi ngơ ngác nhìn Tô Tử Hà: Đây là thẻ đen có thẻ quét “vô hạn” đúng không?
Không cần cô trả tiền đúng không?
Mật khẩu là gì?
Về chuyện này, anh Tô sẽ nói rằng mật khẩu là sinh nhật cô đúng không?
Trong đầu Diệp Thi Thi hiện giờ tràn ngập cảnh tượng đầy kiêu ngạo và bá đạo:
[Cổ áo sơ mi Tô Tử Hà hơi hở ra, cô bị anh Tô đè vào tường: “Thích thì mua, không thích thì ném.”
Sau đó, Tô Tử Hà cắn thẻ trong miệng, tiến lại gần chỗ Diệp Thi Thi, nhẹ nhàng nhướng mày… ]
Tô Tử Hà nhìn bé con vẫn đang tròn mắt ngơ ngác, sau đó lại lí nhí che miệng nói: “À… Mật khẩu là…”
Lại nữa rồi…!
Diệp Thi Thi nghe được nửa câu đầu, mắt càng tròn hơn, há miệng ra vẻ mặt vui vẻ: Nói là sinh nhật của cô đi…
“Là sáu số 8.”
“Hả?”
Tô Tử Hà nhìn bộ dạng thất vọng hụt hẫng của bé con thì cười.
Với khoảng cách gần như vậy, Diệp Thi Thi có thể nghe rõ điệu cười của anh Tô: “Lẽ nào tôi nói sai gì sao?”
Diệp Thi Thi như bị đánh trúng tim đen, thoáng chốc mặt cô ửng hồng.
“Không có, không có…”
Diệp Thi Thi cảm thấy không khí lúc này nóng như sa mạc, mặt cô đỏ bừng, cô đưa tay ôm lấy mặt.
“Anh Tô… Không cần…”
Chút tỉnh táo còn sót lại của Diệp Thi Thi muốn tan biến mất, giờ phút này một giọng nói cắt ngang lời cô.
“Tại sao anh cho cô ấy thẻ ngân hàng?”
Lục Phong Thanh hiếu kỳ hỏi, tại sao đứa nhỏ này lại có thể cầm thẻ đen của Tô Tử Hà.
Tô Tử Hà nhìn tên phá hoại này.
Diệp Thi Thi nhìn sang, rồi mềm mại giải thích, sợ bị hiểu lầm: “Vì… Trên tay tôi còn đang đeo nhẫn của anh Tô, nên tôi phải ở đây thêm vài ngày, cho nên… Đại khái là… Anh Tô… Muốn chăm sóc tôi vài ngày thôi…”
Diệp Thi Thi nhìn về phía anh Tô, cũng không rõ suy nghĩ của cô có đúng hay không, nhưng mà lý do có thể bịa được, chứ tình cảnh này, ngại muốn chết.
Chủ yếu là, cô cũng muốn biết… Có phải như vậy hay không…
Tô Tử Hà đột nhiên lấy tay vỗ đầu Diệp Thi Thi: “Đúng, đeo nhẫn cưới của tôi, nên tôi chăm sóc.”
Tô Tử Hà lạnh lùng nhìn Lục Phong Thanh rồi nói: “Sao, cậu có ý kiến gì không?”
Lục Phong Thanh lắc đầu, kéo tay Tô Tử Hà: “Không có ý kiến.”
Tô Tử Hà ghét bỏ hất tay Lục Phong Thanh ra, cau mày nói: “Không có ý kiến gì là tốt rồi, đừng động tay động chân.”
Tô Tử hà nói xong thì làm thủ thế, chỉ ngón trỏ vào Lục Phong Thanh.
“Thế nào, cậu có ý kiến gì thì nói, đừng dùng tay chọc vào người tôi.”
“Không có, sao lại muốn đánh nhau chứ!”
Lục Phong thanh tiến sát lại, Tô Tử Hà cảnh giác nhìn bé con, ghét bỏ lùi lại tránh xa Lục Phong Thanh: “Cậu muốn làm gì?”
“Cho tôi một cái đi.”
“Một cái gì?”
Lục Phong Thanh chỉ vào chiếc nhẫn trên tay Diệp Thi Thi, cô sỡ hãi rụt tay lại.
“Tôi cũng muốn một tấm thẻ?”
Nghe xong lời Lục Phong Thanh nói, Tô Tử Hà giật giật mắt.
Sau đó anh nhắm mắt lại, nhíu mày, muốn mù mắt luôn rồi.
Nhẹ nhàng quay sang nói với bé con: “Mau đi lên lầu đi.”
Diệp Thi Thi nhìn trạng thái của hai người, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ: Lẽ nào… Đàn anh Lục… Là cô dâu bỏ trốn của anh Tô…
Diệp Thi Thi đáp một câu rồi nhẹ nhàng đi lên lầu, đi nửa đường, “Rầm” một tiếng vang rất lớn, kèm theo sau là tiếng quát của anh Tô: “Cút!”
Diệp Thi Thi lảo đảo một chút, run sợ vịn lên tường: Thần Minh tức giận, thật đáng sợ…
Lục Phong Thanh cau mày, chán ghét định bỏ đi, nhưng ánh mắt lại trở nên nóng rực.
Tô Tử Hà lấy từ trong túi ra một tấm thẻ và đưa tận tay Diệp Thi Thi.
Diệp Thi Thi nhìn chiếc thẻ ngân hàng trên tay mình vẫn còn lưu lại hơi ấm từ cơ thể anh Tô, nghi ngờ hỏi: “Anh Tô, tấm thẻ này dùng để làm gì?”
“Cho cô tiêu.”
“Sao cơ? Cho tôi?”
Diệp Thi Thi đưa tay lên đầu, ấn thử tai mèo qua lớp mũ, chúng vẫn còn ở đó, cô không biết chuyện gì đang diễn ra ?
Không phải cô đến nơi này chỉ để lấy chiếc nhẫn và ở lại vài ngày sao…
Đây giống như âm mưu bao nuôi trong tiểu thuyết vậy?
Chẳng lẽ đây là cảm giác được kim chủ bá đạo bao nuôi hay sao?
Diệp Thi Thi ngơ ngác nhìn Tô Tử Hà: Đây là thẻ đen có thẻ quét “vô hạn” đúng không?
Không cần cô trả tiền đúng không?
Mật khẩu là gì?
Về chuyện này, anh Tô sẽ nói rằng mật khẩu là sinh nhật cô đúng không?
Trong đầu Diệp Thi Thi hiện giờ tràn ngập cảnh tượng đầy kiêu ngạo và bá đạo:
[Cổ áo sơ mi Tô Tử Hà hơi hở ra, cô bị anh Tô đè vào tường: “Thích thì mua, không thích thì ném.”
Sau đó, Tô Tử Hà cắn thẻ trong miệng, tiến lại gần chỗ Diệp Thi Thi, nhẹ nhàng nhướng mày… ]
Tô Tử Hà nhìn bé con vẫn đang tròn mắt ngơ ngác, sau đó lại lí nhí che miệng nói: “À… Mật khẩu là…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại nữa rồi…!
Diệp Thi Thi nghe được nửa câu đầu, mắt càng tròn hơn, há miệng ra vẻ mặt vui vẻ: Nói là sinh nhật của cô đi…
“Là sáu số 8.”
“Hả?”
Tô Tử Hà nhìn bộ dạng thất vọng hụt hẫng của bé con thì cười.
Với khoảng cách gần như vậy, Diệp Thi Thi có thể nghe rõ điệu cười của anh Tô: “Lẽ nào tôi nói sai gì sao?”
Diệp Thi Thi như bị đánh trúng tim đen, thoáng chốc mặt cô ửng hồng.
“Không có, không có…”
Diệp Thi Thi cảm thấy không khí lúc này nóng như sa mạc, mặt cô đỏ bừng, cô đưa tay ôm lấy mặt.
“Anh Tô… Không cần…”
Chút tỉnh táo còn sót lại của Diệp Thi Thi muốn tan biến mất, giờ phút này một giọng nói cắt ngang lời cô.
“Tại sao anh cho cô ấy thẻ ngân hàng?”
Lục Phong Thanh hiếu kỳ hỏi, tại sao đứa nhỏ này lại có thể cầm thẻ đen của Tô Tử Hà.
Tô Tử Hà nhìn tên phá hoại này.
Diệp Thi Thi nhìn sang, rồi mềm mại giải thích, sợ bị hiểu lầm: “Vì… Trên tay tôi còn đang đeo nhẫn của anh Tô, nên tôi phải ở đây thêm vài ngày, cho nên… Đại khái là… Anh Tô… Muốn chăm sóc tôi vài ngày thôi…”
Diệp Thi Thi nhìn về phía anh Tô, cũng không rõ suy nghĩ của cô có đúng hay không, nhưng mà lý do có thể bịa được, chứ tình cảnh này, ngại muốn chết.
Chủ yếu là, cô cũng muốn biết… Có phải như vậy hay không…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Tử Hà đột nhiên lấy tay vỗ đầu Diệp Thi Thi: “Đúng, đeo nhẫn cưới của tôi, nên tôi chăm sóc.”
Tô Tử Hà lạnh lùng nhìn Lục Phong Thanh rồi nói: “Sao, cậu có ý kiến gì không?”
Lục Phong Thanh lắc đầu, kéo tay Tô Tử Hà: “Không có ý kiến.”
Tô Tử Hà ghét bỏ hất tay Lục Phong Thanh ra, cau mày nói: “Không có ý kiến gì là tốt rồi, đừng động tay động chân.”
Tô Tử hà nói xong thì làm thủ thế, chỉ ngón trỏ vào Lục Phong Thanh.
“Thế nào, cậu có ý kiến gì thì nói, đừng dùng tay chọc vào người tôi.”
“Không có, sao lại muốn đánh nhau chứ!”
Lục Phong thanh tiến sát lại, Tô Tử Hà cảnh giác nhìn bé con, ghét bỏ lùi lại tránh xa Lục Phong Thanh: “Cậu muốn làm gì?”
“Cho tôi một cái đi.”
“Một cái gì?”
Lục Phong Thanh chỉ vào chiếc nhẫn trên tay Diệp Thi Thi, cô sỡ hãi rụt tay lại.
“Tôi cũng muốn một tấm thẻ?”
Nghe xong lời Lục Phong Thanh nói, Tô Tử Hà giật giật mắt.
Sau đó anh nhắm mắt lại, nhíu mày, muốn mù mắt luôn rồi.
Nhẹ nhàng quay sang nói với bé con: “Mau đi lên lầu đi.”
Diệp Thi Thi nhìn trạng thái của hai người, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ: Lẽ nào… Đàn anh Lục… Là cô dâu bỏ trốn của anh Tô…
Diệp Thi Thi đáp một câu rồi nhẹ nhàng đi lên lầu, đi nửa đường, “Rầm” một tiếng vang rất lớn, kèm theo sau là tiếng quát của anh Tô: “Cút!”
Diệp Thi Thi lảo đảo một chút, run sợ vịn lên tường: Thần Minh tức giận, thật đáng sợ…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro