Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều, Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!
Lão Già Ngàn Tu...
2024-09-08 02:31:30
Lục Phong Thanh nhìn Diệp Thi Thi, lập tức hiểu được sao lại thế này, quả thực có một lần anh ấy giả dạng thành sinh viên để đi tra một chuyện, nhưng hoàn thành ngay trong ngày hôm đó, không ngờ cô lại nhớ kỹ như thế.
Giờ phút này Lục Phong Thanh cảm nhận được một ánh mắt sắc bén: “Lục Phong Thanh, đàn anh cái gì? Chuyện là như thế nào?”
Lục Phong Thanh chớp chớp mắt với Tô Tử Hà, hoảng loạn suy nghĩ một chút, cười: “Thì học cùng một trường thôi.”
Tôi nói giỡn với cậu à, bao nhiêu tuổi rồi còn đi học?
Thì làm sao, anh cũng bao nhiêu tuổi rồi, không phải vẫn dắt theo một đứa nhóc như vậy đến ăn cơm sao.
Tô Tử Hà nhìn Lục Phong Thanh, ánh mắt cảnh cáo nói: Cậu cách xa cô ấy một chút.
Lục Thanh Phong “vèo” một tiếng trực tiếp đứng dậy, rời khỏi vị trí, đi đến bên cạnh chỗ Diệp Thi Thi ngồi nói: “Đàn em đúng không?”
Diệp Thi Thi nhìn Lục Phong Thanh ngồi bên cạnh mình, nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, đàn anh.”
Tô Tử Hà nhìn người đột nhiên đứng dậy, đi đến ngồi bên cạnh Diệp Thi Thi, mở miệng nói: “Cô ngồi ghế của tôi kìa.”
Diệp Thi Thi sửng sốt: “Hả?”
“Đây là bạn của tôi, tôi ngồi nói chuyện phiếm với cậu ta.”
Diệp Thi Thi gật đầu vội vàng đứng dậy, đổi chỗ ngồi với Tô Tử Hà.
“Hả, được, thì ra anh Tô biết đàn anh sao?”
Lục Phong Thanh nghe được vế sau lập tức nói tiếp.
“Đúng không, có phải là em không nhìn ra không? Dù sao trông Tô Tử Hà cũng rất già nhỉ?”
Tô Tử Hà vừa nghe, mày nhăn lại, ánh mắt uy hiếp Lục Phong Thanh: Cậu muốn làm gì, vừa rồi nói tạm thời ngưng chiến, sao cậu còn mặt dày nói lời này?
“Thật không? Không phải chúng tôi cũng không chênh lệch lắm sao?”
Lục Thanh Phong nhún vai, cười với Diệp Thi Thi: “Đúng vậy, không chênh lệch lắm, vừa rồi tôi đùa một chút thôi.”
Diệp Thi Thi vừa nghe, mới thoát ra được khỏi đoạn đối thoại xấu hổ lúc nãy, cười với Tô Tử Hà: “Ồ, tôi không ngờ anh Tô và đàn anh học cùng một trường đại học.”
Lục Phong Thanh nghe vậy cười: Cậu xem, tôi chỉ muốn nói chuyện này, tự cậu cảm thấy mình cũng khá già, không liên quan đến tôi.
Bằng mắt thường có thể thấy khóe miệng của Tô Tử Hà run rẩy một chút.
Mặt ngoài không một gợn sóng nào, nội tâm đã bắt đầu nghẹn ngào.
Bé con chê tôi già… T_T
Tô Tử Hà quay đầu nhìn thoáng qua Lục Phong Thanh: Tôi già sao…
Lão già ngàn tuổi kia, hỏi câu này hợp lý sao?
Tô Tử Hà:… T_T
Diệp Thi Thi nhìn Tô Tử Hà cúi đầu không nói lời nào, dáng vẻ buồn bực, ý thức được có phải mình lại nói sai lời nào hay không, lại cuống quít giải thích: “Đàn anh nhìn rực rỡ như ánh mặt trời, cỏ vẻ trẻ trung, nhưng mà anh Tô nhìn trầm ổn hơn nhiều, cho nên sẽ… Nhìn hơi…”
Diệp Thi Thi còn chưa nói hết, đã cảm giác được rõ ràng là hô hấp của Tô Tử Hà nặng nề hơn, còn lạnh như băng nữa.
“Ừm…”
“Đúng, cô nói có lý.”
Anh Tô không vui sao…
Thật ra cô chỉ muốn khen anh một chút, càng trầm ổn anh tuấn, khí chất không giống nhau, nhưng sao mọi chuyện lại càng tệ thế này…
Haiz, cái miệng này của mình…
Anh giải quyết êm xuôi chuyện trường học của em trai cô, còn đưa cô đi ăn cá, người tốt như vậy, sao cô lại toàn nói không đâu…
Diệp Thi Thi hơi cúi đầu, vẻ mặt tội lỗi nhìn thoáng qua Tô Tử Hà, ai biết, Tô Tử Hà đang nhìn chằm chằm cô rồi cười.
Đây là… Anh cười… Cô nhìn lầm rồi sao…
Diệp Thi Thi cầm chiếc đũa, bỏ vào miệng cắn cắn, hạ thấp sự tồn tại của cô một chút.
Vài đĩa cá thơm ngào ngạt được bưng lên, Diệp Thi Thi lén liếc một cái, thẹn thùng cúi đầu.
Trong chốc lát, miếng cá đã gỡ sạch xương được đưa tới trước mặt Diệp Thi Thi, một giọng nói ôn hòa vang lên: “Cô ăn đi.”
Diệp Thi Thi ngẩng đầu lên, đĩa của anh Tô, có thịt cá đã gỡ hết xương: “Anh Tô… Cái này…”
Giờ phút này Lục Phong Thanh cảm nhận được một ánh mắt sắc bén: “Lục Phong Thanh, đàn anh cái gì? Chuyện là như thế nào?”
Lục Phong Thanh chớp chớp mắt với Tô Tử Hà, hoảng loạn suy nghĩ một chút, cười: “Thì học cùng một trường thôi.”
Tôi nói giỡn với cậu à, bao nhiêu tuổi rồi còn đi học?
Thì làm sao, anh cũng bao nhiêu tuổi rồi, không phải vẫn dắt theo một đứa nhóc như vậy đến ăn cơm sao.
Tô Tử Hà nhìn Lục Phong Thanh, ánh mắt cảnh cáo nói: Cậu cách xa cô ấy một chút.
Lục Thanh Phong “vèo” một tiếng trực tiếp đứng dậy, rời khỏi vị trí, đi đến bên cạnh chỗ Diệp Thi Thi ngồi nói: “Đàn em đúng không?”
Diệp Thi Thi nhìn Lục Phong Thanh ngồi bên cạnh mình, nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, đàn anh.”
Tô Tử Hà nhìn người đột nhiên đứng dậy, đi đến ngồi bên cạnh Diệp Thi Thi, mở miệng nói: “Cô ngồi ghế của tôi kìa.”
Diệp Thi Thi sửng sốt: “Hả?”
“Đây là bạn của tôi, tôi ngồi nói chuyện phiếm với cậu ta.”
Diệp Thi Thi gật đầu vội vàng đứng dậy, đổi chỗ ngồi với Tô Tử Hà.
“Hả, được, thì ra anh Tô biết đàn anh sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Phong Thanh nghe được vế sau lập tức nói tiếp.
“Đúng không, có phải là em không nhìn ra không? Dù sao trông Tô Tử Hà cũng rất già nhỉ?”
Tô Tử Hà vừa nghe, mày nhăn lại, ánh mắt uy hiếp Lục Phong Thanh: Cậu muốn làm gì, vừa rồi nói tạm thời ngưng chiến, sao cậu còn mặt dày nói lời này?
“Thật không? Không phải chúng tôi cũng không chênh lệch lắm sao?”
Lục Thanh Phong nhún vai, cười với Diệp Thi Thi: “Đúng vậy, không chênh lệch lắm, vừa rồi tôi đùa một chút thôi.”
Diệp Thi Thi vừa nghe, mới thoát ra được khỏi đoạn đối thoại xấu hổ lúc nãy, cười với Tô Tử Hà: “Ồ, tôi không ngờ anh Tô và đàn anh học cùng một trường đại học.”
Lục Phong Thanh nghe vậy cười: Cậu xem, tôi chỉ muốn nói chuyện này, tự cậu cảm thấy mình cũng khá già, không liên quan đến tôi.
Bằng mắt thường có thể thấy khóe miệng của Tô Tử Hà run rẩy một chút.
Mặt ngoài không một gợn sóng nào, nội tâm đã bắt đầu nghẹn ngào.
Bé con chê tôi già… T_T
Tô Tử Hà quay đầu nhìn thoáng qua Lục Phong Thanh: Tôi già sao…
Lão già ngàn tuổi kia, hỏi câu này hợp lý sao?
Tô Tử Hà:… T_T
Diệp Thi Thi nhìn Tô Tử Hà cúi đầu không nói lời nào, dáng vẻ buồn bực, ý thức được có phải mình lại nói sai lời nào hay không, lại cuống quít giải thích: “Đàn anh nhìn rực rỡ như ánh mặt trời, cỏ vẻ trẻ trung, nhưng mà anh Tô nhìn trầm ổn hơn nhiều, cho nên sẽ… Nhìn hơi…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Thi Thi còn chưa nói hết, đã cảm giác được rõ ràng là hô hấp của Tô Tử Hà nặng nề hơn, còn lạnh như băng nữa.
“Ừm…”
“Đúng, cô nói có lý.”
Anh Tô không vui sao…
Thật ra cô chỉ muốn khen anh một chút, càng trầm ổn anh tuấn, khí chất không giống nhau, nhưng sao mọi chuyện lại càng tệ thế này…
Haiz, cái miệng này của mình…
Anh giải quyết êm xuôi chuyện trường học của em trai cô, còn đưa cô đi ăn cá, người tốt như vậy, sao cô lại toàn nói không đâu…
Diệp Thi Thi hơi cúi đầu, vẻ mặt tội lỗi nhìn thoáng qua Tô Tử Hà, ai biết, Tô Tử Hà đang nhìn chằm chằm cô rồi cười.
Đây là… Anh cười… Cô nhìn lầm rồi sao…
Diệp Thi Thi cầm chiếc đũa, bỏ vào miệng cắn cắn, hạ thấp sự tồn tại của cô một chút.
Vài đĩa cá thơm ngào ngạt được bưng lên, Diệp Thi Thi lén liếc một cái, thẹn thùng cúi đầu.
Trong chốc lát, miếng cá đã gỡ sạch xương được đưa tới trước mặt Diệp Thi Thi, một giọng nói ôn hòa vang lên: “Cô ăn đi.”
Diệp Thi Thi ngẩng đầu lên, đĩa của anh Tô, có thịt cá đã gỡ hết xương: “Anh Tô… Cái này…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro