Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều, Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!

Mời

2024-09-08 02:31:30

Phòng tắm rất lớn có bồn tắm xinh đẹp.

Diệp Thi Thi liếc nhìn bồn tắm sạch đẹp, trước tiên làm đầy bồn bằng bọt sữa tắm.

Đến khi phòng tắm đã ngập hơi nước, nước sóng sánh, dùng một cái khăn tắm quấn quanh cơ thể rồi bước tới.

Gian phòng kia to gấp hai lần nhà Diệp Thi Thi, cột đá theo phong cách châu u chống giữa ban công hình vòng cung lớn kiểu mở, ngọn gió mát lành lướt qua rèm cửa voan mỏng viền ren, chạm tới từng lỗ chân lông trên người cô.

“Aaa… Thoải mái quá.”

“Rầm.”

Cánh cửa bỗng chốc bị mở ra.

Diệp Thi Thi không kịp phản ứng, chỉ vội túm được khăn lông, ngoái đầu nhìn ra cửa, lông mi vì căng thẳng mà run khẽ, giọt nước nhỏ nương theo đó rơi xuống, dưới ánh đèn như tinh thể lấp la lấp lánh bị vỡ vụn.

Tô Tử Hà bước tới thấy cảnh này thì sững sờ, dán chặt mắt vào cô không nhúc nhích, bỗng dưng không biết nên phản ứng như thế nào.

“Thịch thịch thịch.”

Tim Diệp Thi Thi đập dồn dập vì lo lắng, cô thuận theo mắt anh, vội sờ lỗ tai.

May mắn là hai tai đã biến mất sau khi ngâm bồn.

Diệp Thi Thi thở phào, sau đó mới ý thức được thứ Tô Tử Hà thấy căn bản không phải lỗ tai của mình…

Trên người cô bây giờ chỉ có duy nhất một cái khăn lông không che được sự xấu hổ!

Diệp Thi Thi vung tay kéo rèm che đùi, khuôn mặt trong nháy mắt nóng như thiêu.

“Sao anh… Anh vào bằng cách nào? Tôi đã khóa cửa rồi mà!”

“Tôi…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này Tô Tử Hà mới ngây ngốc lui về sau hai bước, khi tới cạnh cửa rồi giơ tay khóa lại. Sau đó, tuy anh vẫn đứng im tại chỗ nhưng cửa lại bị mở bung ra từ bên ngoài.

Tô Tử Hà cúi đầu hối lỗi, anh lo sợ nhìn Diệp Thi Thi, nhỏ giọng giải thích: “À thì… Khóa cửa vô dụng với tôi.”

“Vậy, vậy, vậy anh cũng không thể chưa gõ cửa đã xông vào chứ!”

“Tôi… Trước đây tôi chưa từng ở chung với người khác nên không có thói quen này… Tôi xin lỗi.”

Trước đây chưa từng ở chung với người khác…

Câu này chui thẳng vào tai Diệp Thi Thi.

Hóa ra căn phòng này không phải…

Diệp Thi Thi nhìn anh Tô cúi đầu đứng cạnh cửa như đứa trẻ vừa mắc lỗi.

Đây chính là nhà anh, làm gì có ai giữ thói quen gõ cửa phòng trong nhà của mình…

Tô Tử Hà đẩy nhẹ khung cửa, trông rất buồn bực và hối hận. Vốn dĩ anh đến đây để cứu vớt hình tượng, giờ thì hay rồi, không những không thể cứu mà còn mắc thêm một sai lầm nữa.

Tô Tử Hà ơi là Tô Tử Hà, nghìn năm tuổi chỉ là con số thôi hả!

Anh Tô rõ ràng đã thay quần áo, bản thân anh trời sinh luôn khiến mọi người phải chú ý.

Anh mặc áo sơ mi lụa trắng lazy style với quần casual màu ghi sáng, tràn đầy tràn đầy vẻ sang trọng và quý phái. Nhưng bây giờ đang là ban đêm, chắc ngài Tô định ra ngoài…

Chú thích: Lazy style gồm những trang phục có thiết kế giúp giảm thời gian phối đồ, hướng tới sự thoải mái và sang trọng.

Diệp Thi Thi cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Vậy… Lần sau nhớ gõ cửa.”

“Được!”

Tô Tử Hà nhanh chóng ra ngoài đóng cửa. Diệp Thi Thi thở phào nhẹ nhõm.

“Cốc cốc cốc.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Diệp Thi Thi sững người, không ngờ ngài Tô lại sửa lỗi luôn…

Cô nín cười: “Mời vào.”

Nhưng cửa không mở. Tô Tử Hà chỉ đứng ngoài hỏi nhỏ: “Cô Diệp có muốn đi dạo cùng tôi không?”

“Đi dạo? Bây giờ? Với tôi?”

“Ừ. Mặc dù bây giờ là mùa hè nhưng gió biển trên đảo lại rất dễ chịu, ánh trăng đêm nay rất đẹp, không biết gió biển có vinh hạnh ôm lấy cô Diệp không?”

Diệp Thi Thi ở trong phòng yên lặng nghe Tô Tử Hà nói chuyện. Giọng nói trầm ổn thoáng chút muộn phiền đang hòa chung với bộ dáng vốn được khắc sâu trong đầu, khiến lòng cô dâng lên cảm giác mong chờ: “Được, để tôi thay quần áo.”

Tô Tử Hà nở nụ cười, lòng bàn tay đượm mồ hôi đang xoa vào nhau.

“Cô Diệp, trong tủ có quần áo, đều do tôi… Nói nhân viên cửa hàng lựa cho cô. Tất cả đều là của cô.”

Diệp Thi Thi bước nhanh về phía tủ quần áo, vừa giữ chặt khăn lông vừa vui mừng mở tủ. Một ngăn tủ đầy quần áo.

Diệp Thi Thi kinh ngạc che miệng, tổng số quần áo cô mua bao nhiêu năm qua cũng không nhiều bằng chỗ này!

“Cảm ơn anh.”

“Tôi xuống lầu chờ cô.”

Nghe tiếng bước chân Tô Tử Hà đã đi xa, Diệp Thi Thi mới buông tay giữ khăn. Bỗng nhiên cô hô lên: “Aaa!”

Diệp Thi Thi quan sát tỉ mỉ quần áo trong tủ, ngăn tủ thứ nhất đa số là những bộ đồ ngủ đáng yêu hợp quy củ.

Trong đó còn có một bộ hình con thỏ, lỗ tai hồng phấn mềm mềm đáng yêu. Diệp Thi Thi lấy bộ này ra, nghĩ bụng: “Đáng yêu quá. Tối nay mình sẽ mặc cái này đi ngủ.”

Ẩn sau đồ ngủ con thỏ là những bộ váy viền ren gợi cảm. Mặt Diệp Thi Thi nóng bừng, vội lấy chúng ra xem xét…

Có cái ít vải, có cái… Xuyên thấu!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều, Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!

Số ký tự: 0