Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều, Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!
Ơn Trạch Cả Đời
2024-09-08 02:31:30
“Hắn chết rồi, sẽ có người đến nuôi nấng ngươi, có chắc ngươi muốn hồn phách của ngươi mãi mãi không thể nhập luân hồi, để đổi cho hắn được trường tồn?"
"Meo!”
Thần Minh Mai đại nhân nhìn con mèo rừng nhỏ màu đen trước mắt, đôi mắt xanh trong suốt của nó ánh lên vẻ kiên định.
Mai đại nhân vung tay lên, mèo đen yếu ớt ngã xuống đất.
Nhà hàng Tứ Quý, phòng bao Xuân Vũ.
Tô Tử Hà nheo mắt nhìn quanh, anh lại mơ thấy mèo nhỏ kia vì mình mà dâng hiến linh hồn.
Anh đã làm làm việc bên người Mai đại nhân hơn ngàn năm, chỉ để chờ ngày Thiên Mai đại nhân có thể thả linh hồn mèo đen nhập luân hồi.
Lúc này cửa phòng bao bị đẩy ra.
Một ông lão tây trang chỉnh tề, danh xứng với thực là một ông trùm trên thương trường Lâm Hoa Mai, bỏ lại vệ sĩ ngoài cửa, lo lắng đi vào phòng.
Trong mắt người bên ngoài, sự giàu có khó có ai có thể so với Lâm gia, kỳ thật nhiều thế hệ đều là thuộc hạ của Tô Tử Hà, hỗ trợ anh quản lý sản nghiệp.
Lâm Hoa Nam kích động giọng nói có chút run rẩy: "Tô lão tổ, bên phía Mai đại nhân có tin tức! Nó đã vào luân hồi! Nó hiện đang ở nhà hàng Tứ Quý!”
Đôi mắt hẹp dài của Tô Tử Hà mở ra, trong đôi mắt ngàn năm lãnh đạm hờ hững rốt cuộc có ánh sáng.
"Loảng xoảng!"
Bỗng nhiên truyền đến tiếng ly vỡ vụn.
Một cô gái mặc bộ quần áo màu xám tro đã giặt đến bạc màu đứng trong đại sảnh, hiển nhiên không phù hợp với nơi này.
Cô hơi nghiêng đầu, bị hắt nước đầy người vô cùng chật vật, muốn đem khuôn mặt giấu ở bên trong tóc.
"Cho cô thể diện? Ngủ với tôi một đêm đã là ơn huệ cho cô, nếu dáng người của cô không tốt, cái khuôn mặt này này của cô…"
Nói xong, bạn trai phú nhị đại Lưu Minh trào phúng, đưa tay đem nửa khuôn mặt của Diệp Thi Thi giấu trong tóc, lộ ra.
Mọi người có mặt đều ồ lên, trên gương mặt trắng nõn của cô có một cái bớt màu đỏ chiếm hết nửa khuôn mặt, ai cũng thì thầm kinh ngạc sao lại có người xấu như vậy.
Diệp Thi Thi cố nén cảm giác nhục nhã, không ngờ được một tháng nay anh ta giả bộ không chút để ý, nói không chú ý diện mạo, quan trọng là nội tâm, điên cuồng theo đuổi cô, cuối cùng cô cảm động nên đã đồng ý.
Hôm nay vốn dĩ muốn chúc mừng kỷ niệm cô và Lưu Minh hẹn hò được một tháng, không nghĩ tới anh ta lại yêu cầu ngủ với cô.
Mà ở phòng bao tầng ba, Tô Tử Hà liếc mắt đã nhận ra vết bớt này, đó là lúc mèo hoang nhỏ lưu lạc bên ngoài bị con mèo khác tấn công làm bị thương.
Cái bớt giống nhau như đúc, đánh vào tâm anh, Tô Tử Hà nheo mắt, cả người nhiễm một tầng sương lạnh.
"Là nó đã trở lại."
Lâm Hoa Nam đang định hỏi Tô lão tổ phải xử lý như thế nào, vừa quay đầu, đã thấy lão tổ đi ra khỏi phòng bao.
“Tại sao phải đối xử với tôi như vậy?”
“Tôi cược 100.000 tệ để ngủ với cô mà thôi.”
Lưu Minh khinh thường, không giả bộ nữa: "Ngoan ngoãn một chút, chụp một số ảnh giường chiếu, chẳng phải cô đang lo lắng tiền học phí cho em trai à, hầu hạ tôi cho tốt, chuyện này không thành vấn đề.”
Diệp Thi Thi nhìn bàn đồ ăn đắt tiền, hít một hơi, ngẩng đầu nhìn Lưu Minh cười: “Anh không thiếu 100.000 đúng không? Được, vậy ăn xong rồi chụp ảnh.”
Lưu Minh sửng sốt, cười nham hiểm, thấy Diệp Thi Thi đồng ý chụp ảnh, lập tức ngồi xuống cười nói: “Ngoan ngoãn sớm hơn là tốt rồi, phục vụ, đến đây thu dọn.”
Khi Lưu Minh gọi phục vụ tới, Diệp Thi Thi đi qua, một tay bưng một chén súp nóng, một tay cầm một chai rượu vang đỏ, đổ thẳng xuống đầu Lưu Minh.
“Không nên lãng phí, đúng không?”
Lưu Minh bị rau trong súp rớt xuống mắt, hoảng sợ đứng dậy, Diệp Thi Thi đạp anh ta một cái, làm Lưu Minh ngã khỏi ghế, thong thả nhìn bộ dáng chật vật của Lưu Minh, lấy điện thoại di động nhấn chụp.
"Hình ảnh, đã chụp xong."
"Hèn hạ…”
Lưu Minh chỉ tay vào cô vừa muốn mở miệng. Diệp Thi Thi đã đem vỏ chai rượu đập vào đầu anh ta.
"Chó sủa."
"Loảng xoảng." thủy tinh vỡ vụn bắn ra bốn phía dọa cho Lưu Minh vừa bị đánh phải run rẩy, Lưu Minh tức giận đứng lên…
"Meo!”
Thần Minh Mai đại nhân nhìn con mèo rừng nhỏ màu đen trước mắt, đôi mắt xanh trong suốt của nó ánh lên vẻ kiên định.
Mai đại nhân vung tay lên, mèo đen yếu ớt ngã xuống đất.
Nhà hàng Tứ Quý, phòng bao Xuân Vũ.
Tô Tử Hà nheo mắt nhìn quanh, anh lại mơ thấy mèo nhỏ kia vì mình mà dâng hiến linh hồn.
Anh đã làm làm việc bên người Mai đại nhân hơn ngàn năm, chỉ để chờ ngày Thiên Mai đại nhân có thể thả linh hồn mèo đen nhập luân hồi.
Lúc này cửa phòng bao bị đẩy ra.
Một ông lão tây trang chỉnh tề, danh xứng với thực là một ông trùm trên thương trường Lâm Hoa Mai, bỏ lại vệ sĩ ngoài cửa, lo lắng đi vào phòng.
Trong mắt người bên ngoài, sự giàu có khó có ai có thể so với Lâm gia, kỳ thật nhiều thế hệ đều là thuộc hạ của Tô Tử Hà, hỗ trợ anh quản lý sản nghiệp.
Lâm Hoa Nam kích động giọng nói có chút run rẩy: "Tô lão tổ, bên phía Mai đại nhân có tin tức! Nó đã vào luân hồi! Nó hiện đang ở nhà hàng Tứ Quý!”
Đôi mắt hẹp dài của Tô Tử Hà mở ra, trong đôi mắt ngàn năm lãnh đạm hờ hững rốt cuộc có ánh sáng.
"Loảng xoảng!"
Bỗng nhiên truyền đến tiếng ly vỡ vụn.
Một cô gái mặc bộ quần áo màu xám tro đã giặt đến bạc màu đứng trong đại sảnh, hiển nhiên không phù hợp với nơi này.
Cô hơi nghiêng đầu, bị hắt nước đầy người vô cùng chật vật, muốn đem khuôn mặt giấu ở bên trong tóc.
"Cho cô thể diện? Ngủ với tôi một đêm đã là ơn huệ cho cô, nếu dáng người của cô không tốt, cái khuôn mặt này này của cô…"
Nói xong, bạn trai phú nhị đại Lưu Minh trào phúng, đưa tay đem nửa khuôn mặt của Diệp Thi Thi giấu trong tóc, lộ ra.
Mọi người có mặt đều ồ lên, trên gương mặt trắng nõn của cô có một cái bớt màu đỏ chiếm hết nửa khuôn mặt, ai cũng thì thầm kinh ngạc sao lại có người xấu như vậy.
Diệp Thi Thi cố nén cảm giác nhục nhã, không ngờ được một tháng nay anh ta giả bộ không chút để ý, nói không chú ý diện mạo, quan trọng là nội tâm, điên cuồng theo đuổi cô, cuối cùng cô cảm động nên đã đồng ý.
Hôm nay vốn dĩ muốn chúc mừng kỷ niệm cô và Lưu Minh hẹn hò được một tháng, không nghĩ tới anh ta lại yêu cầu ngủ với cô.
Mà ở phòng bao tầng ba, Tô Tử Hà liếc mắt đã nhận ra vết bớt này, đó là lúc mèo hoang nhỏ lưu lạc bên ngoài bị con mèo khác tấn công làm bị thương.
Cái bớt giống nhau như đúc, đánh vào tâm anh, Tô Tử Hà nheo mắt, cả người nhiễm một tầng sương lạnh.
"Là nó đã trở lại."
Lâm Hoa Nam đang định hỏi Tô lão tổ phải xử lý như thế nào, vừa quay đầu, đã thấy lão tổ đi ra khỏi phòng bao.
“Tại sao phải đối xử với tôi như vậy?”
“Tôi cược 100.000 tệ để ngủ với cô mà thôi.”
Lưu Minh khinh thường, không giả bộ nữa: "Ngoan ngoãn một chút, chụp một số ảnh giường chiếu, chẳng phải cô đang lo lắng tiền học phí cho em trai à, hầu hạ tôi cho tốt, chuyện này không thành vấn đề.”
Diệp Thi Thi nhìn bàn đồ ăn đắt tiền, hít một hơi, ngẩng đầu nhìn Lưu Minh cười: “Anh không thiếu 100.000 đúng không? Được, vậy ăn xong rồi chụp ảnh.”
Lưu Minh sửng sốt, cười nham hiểm, thấy Diệp Thi Thi đồng ý chụp ảnh, lập tức ngồi xuống cười nói: “Ngoan ngoãn sớm hơn là tốt rồi, phục vụ, đến đây thu dọn.”
Khi Lưu Minh gọi phục vụ tới, Diệp Thi Thi đi qua, một tay bưng một chén súp nóng, một tay cầm một chai rượu vang đỏ, đổ thẳng xuống đầu Lưu Minh.
“Không nên lãng phí, đúng không?”
Lưu Minh bị rau trong súp rớt xuống mắt, hoảng sợ đứng dậy, Diệp Thi Thi đạp anh ta một cái, làm Lưu Minh ngã khỏi ghế, thong thả nhìn bộ dáng chật vật của Lưu Minh, lấy điện thoại di động nhấn chụp.
"Hình ảnh, đã chụp xong."
"Hèn hạ…”
Lưu Minh chỉ tay vào cô vừa muốn mở miệng. Diệp Thi Thi đã đem vỏ chai rượu đập vào đầu anh ta.
"Chó sủa."
"Loảng xoảng." thủy tinh vỡ vụn bắn ra bốn phía dọa cho Lưu Minh vừa bị đánh phải run rẩy, Lưu Minh tức giận đứng lên…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro