Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Drama Tổ Yến (2...
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
2024-08-21 00:43:34
Thu Hương vốn đang chìm đắm trong bi thương, nay nghe được cách “an ủi đầy độc đáo” của chủ, bi thương tan biến đâu mất.
Ngụy Ngữ Yên: “Ai bắt nạt ngươi?”
Thu Hương đáp: “Thúy Hoa, nha hoàn của Ngụy Bạch Liên.”
Ngụy Ngữ Yên kéo Thu Hương đi: “Theo ta đến Đông Uyển.”
Đông Uyển là sân viên của Ngụy Bạch Liên.
Thu Hương chớp chớp cặp mi thấm đẫm nước mắt: “Tứ Tiểu thư, chúng ta đến Đông Uyển để cướp tổ yến về ư?”
Ngụy Ngữ Yên: “Không những vậy, còn phải “trả lễ” người đã bắt nạt ngươi nữa.”
Thu Hương là con gái nhà nông, chưa trải sự đời, lá gan cũng nhỏ xíu, giống như một chiếc bánh bao mềm, quen nhún nhường chịu đựng rồi.
Nàng ấy giữ Ngụy Ngữ Yên lại: “Tứ Tiểu thư, tiểu thư không cần ra mặt thay nô tỳ đâu, nô tỳ lo mình sẽ trở thành nguyên nhân khiến hai tiểu thư mâu thuẫn, đến khi đó, lỡ liên lụy người bị Đại Tiểu thư bắt nạt, nô tỳ sẽ áy náy lắm.”
Ngụy Ngữ Yên nhìn Thu Hương rụt rè giống hệt con chim cút nhỏ: “Người hiền vạn người bắt nạt, ngựa hiền vạn người cưỡi. Hôm nay ngươi nhường ả, ngày mai ả sẽ được đà lấn tới.”
“Chúng ta có thể không chủ động gây chuyện, nhưng chúng ta không thể sợ phiền phức. Con người ấy mà, sống trên đời binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nếu lúc nào cũng sợ sệt, lo lắng này kia, thì làm gì còn sức mà sống nữa.”
Nghe những lời Ngụy Ngữ Yên nói, tâm hồn mềm yếu bị xã hội phong kiến thao túng, luôn nhẫn nhục chịu đựng của Thu Hương dường như có khe hở nhỏ, ánh nắng sáng tỏ len qua khe hở, chiếu thẳng vào nội tâm nàng ấy.
Ngụy Ngữ Yên kéo Thu Hương đi vào Đông Uyển.
Vừa đến cửa lớn Đông Uyển, Ngụy Ngữ Yên và Thu Hương đã nghe được một loạt tiếng cười hả hê.
Thúy Hoa: “Đại Tiểu thư, để cướp tổ yến cho tiểu thư, nô tỳ đã đẩy nha hoàn Thu Hương của Ngụy Ngữ Yên, đầu nàng ta đập vào tường, sưng tấy thành một cục.”
Ngụy Bạch Liên: “Ngươi làm tốt lắm.”
Thúy Hoa nịnh nọt bưng cháo lên cho Ngụy Bạch Liên: “Đại Tiểu thư, tiểu thư ăn nhanh đi. Nô tỳ không những cướp tổ yến của Ngụy Ngữ Yên, mà còn cướp cả bát của nương nàng ta nữa.”
Ngụy Bạch Liên vui vẻ không thôi, nàng ta cười để hở tám chiếc răng: “Thúy Hoa, ngươi nói gì vậy. Chúng ta không cướp, chúng ta lấy đi một cách quang minh chính đại. Đó là đồ của phủ Ngụy, ta lại là đích nữ phủ Ngụy, sao phải cướp giật của ai?”
Vẻ mặt Thúy Hoa bừng hiểu: “Đúng, đúng, đúng, Đại Tiểu thư nói đúng. Đại Tiểu thư không hổ là người được đọc nhiều sách vở, nói vô cùng có lý.”
Ngụy Bạch Liên nhận bát cháu tổ yến trong tay Thúy Hoa, ngón tay cầm chiếc thìa trắng muốt, khẽ khuấy nhẹ, múc một thìa rồi chậm rãi đưa lên miệng.
Nàng ta chưa kịp đưa tới miệng, thì…
Rầm!
Cửa phòng nàng ta bị đá tung, cánh cửa đập mạnh vào tường.
Bên trong cửa có để một tấm bình phong màu xanh thẳm, thế nên Ngụy Bạch Liên và Thúy Hoa không nhìn thấy người đá cửa phòng.
Thân là chó săn của Ngụy Bạch Liên, Thúy Hoa là người đầu tiên lao ra ngoài: “Đứa chó chết nào không biết tôn ti trật tự, dám đá cửa mạnh như thế hả?”
Ả vừa quát vừa vòng qua bình phong, thấy Ngụy Ngữ Yên và Thu Hương đứng ở cửa, trên gương mặt ả lộ ra nụ cười mỉa mai: “Ôi chao, ta còn tưởng ai cơ, hóa ra là Tứ Tiểu thư - thứ nữ phủ Ngụy đấy à?”
Ả nghiến răng nghiến lợi, cố nhấn mạnh hai chữ “thứ nữ”.
Ngụy Ngữ Yên nhìn thẳng vào ả, khóe mắt cong cong: “Quả là một con chó ngoan.”
Thúy Hoa ngẩn người: “Tứ Tiểu thư, ta chưa làm gì ngươi, sao ngươi lại vô duyên vô cớ mắng ta?”
Trên gương mặt Ngụy Ngữ Yên hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Chủ nào chó nấy, lời này quả không sai. Ngươi và chủ của ngươi, trời sinh thuộc dòng óc chó - thiếu đập! Lai với dòng xe máy - thiếu đạp! Sau này sẽ gả cho một thằng chồng thiếu “ốc vít”!”
Nghe mấy câu “thiếu, thiếu, thiếu” nối tiếp nhau của Ngụy Ngữ Yên, đầu óc Thúy Hoa có hơi choáng váng.
Thu Hương lại không nhịn được mà bật cười, Tứ Tiểu thư mắng chửi người lưu loát thật, không vấp một từ nào.
Nghe thấy tiếng cười của Thu Hương, Thúy Hoa chuyển mục tiêu công kích: “Con nha hoàn khốn nạn kia, ngươi cười cái gì?”
Thu Hương nhớ lại lời dạy của Ngụy Ngữ Yên, rằng nếu hôm nay nàng ấy nhún nhường ả, ngày mai ả sẽ được đà lấn tới, vì thế nàng ấy học theo Ngụy Ngữ Yên, mắng cho Thúy Hoa một trận:
“Chẳng lẽ ngươi không phải nha hoàn chắc? Vả lại còn là nha hoàn thuộc dòng bọ hung - miệng ngậm đầy phân.”
“Cái loại đũa mốc đòi chòi mâm son - không biết tự lượng sức mình.”
Ngụy Ngữ Yên nhìn Thu Hương với ánh mắt kinh ngạc: [Ôi chao, được đấy, tiểu cô nương này học một suy ba.]
Nàng rất muốn vỗ tay cổ vũ Thu Hương: [Mắng hay lắm!]
Ngụy Ngữ Yên: “Ai bắt nạt ngươi?”
Thu Hương đáp: “Thúy Hoa, nha hoàn của Ngụy Bạch Liên.”
Ngụy Ngữ Yên kéo Thu Hương đi: “Theo ta đến Đông Uyển.”
Đông Uyển là sân viên của Ngụy Bạch Liên.
Thu Hương chớp chớp cặp mi thấm đẫm nước mắt: “Tứ Tiểu thư, chúng ta đến Đông Uyển để cướp tổ yến về ư?”
Ngụy Ngữ Yên: “Không những vậy, còn phải “trả lễ” người đã bắt nạt ngươi nữa.”
Thu Hương là con gái nhà nông, chưa trải sự đời, lá gan cũng nhỏ xíu, giống như một chiếc bánh bao mềm, quen nhún nhường chịu đựng rồi.
Nàng ấy giữ Ngụy Ngữ Yên lại: “Tứ Tiểu thư, tiểu thư không cần ra mặt thay nô tỳ đâu, nô tỳ lo mình sẽ trở thành nguyên nhân khiến hai tiểu thư mâu thuẫn, đến khi đó, lỡ liên lụy người bị Đại Tiểu thư bắt nạt, nô tỳ sẽ áy náy lắm.”
Ngụy Ngữ Yên nhìn Thu Hương rụt rè giống hệt con chim cút nhỏ: “Người hiền vạn người bắt nạt, ngựa hiền vạn người cưỡi. Hôm nay ngươi nhường ả, ngày mai ả sẽ được đà lấn tới.”
“Chúng ta có thể không chủ động gây chuyện, nhưng chúng ta không thể sợ phiền phức. Con người ấy mà, sống trên đời binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nếu lúc nào cũng sợ sệt, lo lắng này kia, thì làm gì còn sức mà sống nữa.”
Nghe những lời Ngụy Ngữ Yên nói, tâm hồn mềm yếu bị xã hội phong kiến thao túng, luôn nhẫn nhục chịu đựng của Thu Hương dường như có khe hở nhỏ, ánh nắng sáng tỏ len qua khe hở, chiếu thẳng vào nội tâm nàng ấy.
Ngụy Ngữ Yên kéo Thu Hương đi vào Đông Uyển.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa đến cửa lớn Đông Uyển, Ngụy Ngữ Yên và Thu Hương đã nghe được một loạt tiếng cười hả hê.
Thúy Hoa: “Đại Tiểu thư, để cướp tổ yến cho tiểu thư, nô tỳ đã đẩy nha hoàn Thu Hương của Ngụy Ngữ Yên, đầu nàng ta đập vào tường, sưng tấy thành một cục.”
Ngụy Bạch Liên: “Ngươi làm tốt lắm.”
Thúy Hoa nịnh nọt bưng cháo lên cho Ngụy Bạch Liên: “Đại Tiểu thư, tiểu thư ăn nhanh đi. Nô tỳ không những cướp tổ yến của Ngụy Ngữ Yên, mà còn cướp cả bát của nương nàng ta nữa.”
Ngụy Bạch Liên vui vẻ không thôi, nàng ta cười để hở tám chiếc răng: “Thúy Hoa, ngươi nói gì vậy. Chúng ta không cướp, chúng ta lấy đi một cách quang minh chính đại. Đó là đồ của phủ Ngụy, ta lại là đích nữ phủ Ngụy, sao phải cướp giật của ai?”
Vẻ mặt Thúy Hoa bừng hiểu: “Đúng, đúng, đúng, Đại Tiểu thư nói đúng. Đại Tiểu thư không hổ là người được đọc nhiều sách vở, nói vô cùng có lý.”
Ngụy Bạch Liên nhận bát cháu tổ yến trong tay Thúy Hoa, ngón tay cầm chiếc thìa trắng muốt, khẽ khuấy nhẹ, múc một thìa rồi chậm rãi đưa lên miệng.
Nàng ta chưa kịp đưa tới miệng, thì…
Rầm!
Cửa phòng nàng ta bị đá tung, cánh cửa đập mạnh vào tường.
Bên trong cửa có để một tấm bình phong màu xanh thẳm, thế nên Ngụy Bạch Liên và Thúy Hoa không nhìn thấy người đá cửa phòng.
Thân là chó săn của Ngụy Bạch Liên, Thúy Hoa là người đầu tiên lao ra ngoài: “Đứa chó chết nào không biết tôn ti trật tự, dám đá cửa mạnh như thế hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ả vừa quát vừa vòng qua bình phong, thấy Ngụy Ngữ Yên và Thu Hương đứng ở cửa, trên gương mặt ả lộ ra nụ cười mỉa mai: “Ôi chao, ta còn tưởng ai cơ, hóa ra là Tứ Tiểu thư - thứ nữ phủ Ngụy đấy à?”
Ả nghiến răng nghiến lợi, cố nhấn mạnh hai chữ “thứ nữ”.
Ngụy Ngữ Yên nhìn thẳng vào ả, khóe mắt cong cong: “Quả là một con chó ngoan.”
Thúy Hoa ngẩn người: “Tứ Tiểu thư, ta chưa làm gì ngươi, sao ngươi lại vô duyên vô cớ mắng ta?”
Trên gương mặt Ngụy Ngữ Yên hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Chủ nào chó nấy, lời này quả không sai. Ngươi và chủ của ngươi, trời sinh thuộc dòng óc chó - thiếu đập! Lai với dòng xe máy - thiếu đạp! Sau này sẽ gả cho một thằng chồng thiếu “ốc vít”!”
Nghe mấy câu “thiếu, thiếu, thiếu” nối tiếp nhau của Ngụy Ngữ Yên, đầu óc Thúy Hoa có hơi choáng váng.
Thu Hương lại không nhịn được mà bật cười, Tứ Tiểu thư mắng chửi người lưu loát thật, không vấp một từ nào.
Nghe thấy tiếng cười của Thu Hương, Thúy Hoa chuyển mục tiêu công kích: “Con nha hoàn khốn nạn kia, ngươi cười cái gì?”
Thu Hương nhớ lại lời dạy của Ngụy Ngữ Yên, rằng nếu hôm nay nàng ấy nhún nhường ả, ngày mai ả sẽ được đà lấn tới, vì thế nàng ấy học theo Ngụy Ngữ Yên, mắng cho Thúy Hoa một trận:
“Chẳng lẽ ngươi không phải nha hoàn chắc? Vả lại còn là nha hoàn thuộc dòng bọ hung - miệng ngậm đầy phân.”
“Cái loại đũa mốc đòi chòi mâm son - không biết tự lượng sức mình.”
Ngụy Ngữ Yên nhìn Thu Hương với ánh mắt kinh ngạc: [Ôi chao, được đấy, tiểu cô nương này học một suy ba.]
Nàng rất muốn vỗ tay cổ vũ Thu Hương: [Mắng hay lắm!]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro