Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Dưa Của Đích Nữ Bạch Liên Hoa (1)
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
2024-08-21 00:43:34
Thường Hội Tú ngẩn người, lúc hiểu ra thì tức đến đỏ mặt tía tai.
Hệ thống không nhịn được: [Ha ha ha ha ha, ký chủ thú vị quá đi mất thôi, hai chữ “bật ngược” bốn lạng đẩy nghìn cân, vô cùng hiệu quả. Tuyệt vời!]
Thường Hội Tú chỉ mặt Ngụy Ngữ Yên: “Nếu ngươi đã không biết trời cao đất dày, bướng bỉnh không chịu sửa sai thì cứ ở lại kho củi với chuột cho đến khi nào chịu sửa thì thôi. Loại người có xuất thân thấp hèn ti tiện như ngươi, cũng chỉ xứng ở với chuột mà thôi.”
Dứt lời, Thường Hội Tú bèn xoay người chuẩn bị khóa cửa.
Đúng lúc này, một con chuột đen to chà bá chạy qua trước mặt Ngụy Ngữ Yên, vừa chạy vừa kêu chít chít.
Ngụy Ngữ Yên canh đúng thời điểm, đứng dậy khỏi đống củi, chân nhỏ nhắm chuẩn Thường Hội Tú, rồi dùng toàn lực đá con chuột đen kia về phía bà ta.
Con chuột đen to chà bá vẽ lên không trung một đường parabol tuyệt đẹp, sau đó không nghiêng không lệch, “piu” một tiếng, trúng thẳng mặt Thường Hội Tú.
Trước cửa kho củi vang lên một tiếng hét tan nát cõi lòng: “A…!”
Tiếng lợn hét khi bị chọc tiết cũng không vang dội bằng tiếng hét của Thường Hội Tú lúc này.
Thường Hội Tú bị dọa điên rồi, bà ta nhảy tưng tưng khua tay múa chân, đầu lắc như cái trống bỏi, ý đồ muốn khiến con chuột đen to chà bá kia rơi khỏi mặt mình.
Chuột đen cũng bị dọa sợ, nó không ngừng kêu chít chít, thuận tiện bò loạn trên mặt Thường Hội Tú.
Úi chồi…
Chuột đen trượt chân rơi xuống cổ áo Thường Hội Tú, rơi thẳng vào phía trong cái yếm đỏ chót của bà ta.
Một người một chuột tiếp xúc thân mật, chuột đen vừa kêu chít chít, vừa bò loạn trong yếm của Thường Hội Tú.
Móng vuốt của chuột đen bấu vào da thịt của Thường Hội Tú, mỏ nhọn mọc ra ba sợi râu không ngừng ngửi ngửi, cuối cùng ngoạm một miếng.
Cảnh tượng vô cùng phấn khích!
Thường Hội Tú cũng sắp “phấn khích” đến điên rồi!
Bà ta vừa hét vừa chạy toáng loạn, bất cẩn thế nào mà chân trái lại vấp chân phải, cả người bổ nhào về phía trước, ngã dập răng.
Bà ta lăn lộn trên mặt đất, miệng vẫn không ngừng gào khan: “Cứu mạng! Ai tới cứu ta với!”
Con chuột đen bò khắp nơi trên người Thường Hội Tú, khiến bà ta chẳng còn tâm trạng đâu mà nhớ đến chuyện phải nhốt Ngụy Ngữ Yên vào kho củi nữa.
Nhân cơ hội này, Ngụy Ngữ Yên nghênh ngang rời khỏi kho củi.
Thường Hội Tú hét với theo bóng lưng Ngụy Ngữ Yên: “Ngươi đừng đi, nhanh quay lại cứu ta!”
Ngụy Ngữ Yên khẽ liếc Thường Hội Tú rồi nở một nụ cười xinh đẹp: “Chào thân ái và quyết thắng!”
Sau đó nàng dứt khoát quay người rời đi, ống tay áo rộng đong đưa theo nhịp bước, xinh đẹp vô ngần.
Ngụy Ngữ Yên vừa bước được hai bước, trống bụng đã bắt đầu réo lên.
Ban nãy nàng mải đấu trí đấu dũng với Thường Hội Tú nên không cảm thấy gì, bây giờ vừa thả lỏng, trong đầu chợt hiện lên hai chữ: đói quá!
Quá đói!
Đói đến hoa mắt chóng mặt, đói đến tim gan phế phối đau nhức như đang chuẩn bị chém giết lẫn nhau.
Đói đến độ dường như có thể nuốt toàn bộ trái đất vào bụng!
Ngụy Ngữ Yên sinh ra và lớn lên ở thế kỷ hai mươi mốt, đã bao giờ phải chịu cái đói như lúc này đâu. Đôi mắt nàng trở nên mơ hồ, trông thấy bãi đất bên cạnh có trồng hành lá khổng lồ, nàng qua đó nhổ lên, tước mấy lớp lá bẩn bên ngoài, để lộ phần cọng hành trắng nõn bên trong, rồi nhét vào miệng nhai.
Ngụy Ngữ Yên vừa ăn hành, vừa đi thẳng đến phòng bếp. Nàng mở nắp nồi, đập thẳng vào mắt là nồi thịt đông pha thơm nức mũi.
Hệ thống: [Phần thịt đông pha này nấu để dâng cho chủ mẫu Thường Hội Tú đấy.]
Ngụy Ngữ Yên không quan tâm: “Bây giờ là của ta.”
Ngụy Ngữ Yên lại lấy thêm hai chiếc bánh bao trắng trắng mềm mềm, một miếng thịt, một miếng bánh bao, ăn đến quên trời quên đất.
Thơm!
Quá thơm!
Trước khi xuyên qua, vì giảm cân nên đã lâu Ngụy Ngữ Yên không ăn thịt cá, chỉ ăn mỗi rau xanh, nhưng bây giờ nàng lại rất thèm thịt. Đối với nàng của hiện tại, thịt còn thuận mắt hơn cha ruột nữa.
Ngụy Ngữ Yên chưa kịp ăn xong, thì đã nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài phòng bếp: “Nhanh! Bắt lấy con khốn kia, đừng để nó chạy thoát!”
Ngụy Ngữ Yên đang chuẩn bị trốn khỏi phòng bếp, thì cánh cửa phòng bếp đã bị một nam đinh đá tung.
Nam đinh nọ là tay sai của Thường Hội Tú, dáng dấp lưng hùm vai gấu, cơ thể cao lớn cường tráng. So với gã, Ngụy Ngữ Yên chính là cọng giá đỗ yếu đuối.
Ngụy Ngữ Yên tự biết lấy mình, nàng đánh không lại gã.
Rõ ràng gã nam đinh cũng biết chuyện này, gã tung nắm đấm về phía đầu Ngụy Ngữ Yên.
Nếu một đấm đó mà nện trúng đầu, đảm bảo đầu Ngụy Ngữ Yên sẽ sưng thành đầu heo.
Nàng lùi về sau mấy bước, nhanh tay lẹ mắt bưng nồi nước vẫn đang sôi sùng sục, hắt thẳng vào vị trí giữa hai chân gã.
Rào…
Nước sôi một trăm độ dội thẳng vào đũng quần gã nam đinh!
Hệ thống không nhịn được: [Ha ha ha ha ha, ký chủ thú vị quá đi mất thôi, hai chữ “bật ngược” bốn lạng đẩy nghìn cân, vô cùng hiệu quả. Tuyệt vời!]
Thường Hội Tú chỉ mặt Ngụy Ngữ Yên: “Nếu ngươi đã không biết trời cao đất dày, bướng bỉnh không chịu sửa sai thì cứ ở lại kho củi với chuột cho đến khi nào chịu sửa thì thôi. Loại người có xuất thân thấp hèn ti tiện như ngươi, cũng chỉ xứng ở với chuột mà thôi.”
Dứt lời, Thường Hội Tú bèn xoay người chuẩn bị khóa cửa.
Đúng lúc này, một con chuột đen to chà bá chạy qua trước mặt Ngụy Ngữ Yên, vừa chạy vừa kêu chít chít.
Ngụy Ngữ Yên canh đúng thời điểm, đứng dậy khỏi đống củi, chân nhỏ nhắm chuẩn Thường Hội Tú, rồi dùng toàn lực đá con chuột đen kia về phía bà ta.
Con chuột đen to chà bá vẽ lên không trung một đường parabol tuyệt đẹp, sau đó không nghiêng không lệch, “piu” một tiếng, trúng thẳng mặt Thường Hội Tú.
Trước cửa kho củi vang lên một tiếng hét tan nát cõi lòng: “A…!”
Tiếng lợn hét khi bị chọc tiết cũng không vang dội bằng tiếng hét của Thường Hội Tú lúc này.
Thường Hội Tú bị dọa điên rồi, bà ta nhảy tưng tưng khua tay múa chân, đầu lắc như cái trống bỏi, ý đồ muốn khiến con chuột đen to chà bá kia rơi khỏi mặt mình.
Chuột đen cũng bị dọa sợ, nó không ngừng kêu chít chít, thuận tiện bò loạn trên mặt Thường Hội Tú.
Úi chồi…
Chuột đen trượt chân rơi xuống cổ áo Thường Hội Tú, rơi thẳng vào phía trong cái yếm đỏ chót của bà ta.
Một người một chuột tiếp xúc thân mật, chuột đen vừa kêu chít chít, vừa bò loạn trong yếm của Thường Hội Tú.
Móng vuốt của chuột đen bấu vào da thịt của Thường Hội Tú, mỏ nhọn mọc ra ba sợi râu không ngừng ngửi ngửi, cuối cùng ngoạm một miếng.
Cảnh tượng vô cùng phấn khích!
Thường Hội Tú cũng sắp “phấn khích” đến điên rồi!
Bà ta vừa hét vừa chạy toáng loạn, bất cẩn thế nào mà chân trái lại vấp chân phải, cả người bổ nhào về phía trước, ngã dập răng.
Bà ta lăn lộn trên mặt đất, miệng vẫn không ngừng gào khan: “Cứu mạng! Ai tới cứu ta với!”
Con chuột đen bò khắp nơi trên người Thường Hội Tú, khiến bà ta chẳng còn tâm trạng đâu mà nhớ đến chuyện phải nhốt Ngụy Ngữ Yên vào kho củi nữa.
Nhân cơ hội này, Ngụy Ngữ Yên nghênh ngang rời khỏi kho củi.
Thường Hội Tú hét với theo bóng lưng Ngụy Ngữ Yên: “Ngươi đừng đi, nhanh quay lại cứu ta!”
Ngụy Ngữ Yên khẽ liếc Thường Hội Tú rồi nở một nụ cười xinh đẹp: “Chào thân ái và quyết thắng!”
Sau đó nàng dứt khoát quay người rời đi, ống tay áo rộng đong đưa theo nhịp bước, xinh đẹp vô ngần.
Ngụy Ngữ Yên vừa bước được hai bước, trống bụng đã bắt đầu réo lên.
Ban nãy nàng mải đấu trí đấu dũng với Thường Hội Tú nên không cảm thấy gì, bây giờ vừa thả lỏng, trong đầu chợt hiện lên hai chữ: đói quá!
Quá đói!
Đói đến hoa mắt chóng mặt, đói đến tim gan phế phối đau nhức như đang chuẩn bị chém giết lẫn nhau.
Đói đến độ dường như có thể nuốt toàn bộ trái đất vào bụng!
Ngụy Ngữ Yên sinh ra và lớn lên ở thế kỷ hai mươi mốt, đã bao giờ phải chịu cái đói như lúc này đâu. Đôi mắt nàng trở nên mơ hồ, trông thấy bãi đất bên cạnh có trồng hành lá khổng lồ, nàng qua đó nhổ lên, tước mấy lớp lá bẩn bên ngoài, để lộ phần cọng hành trắng nõn bên trong, rồi nhét vào miệng nhai.
Ngụy Ngữ Yên vừa ăn hành, vừa đi thẳng đến phòng bếp. Nàng mở nắp nồi, đập thẳng vào mắt là nồi thịt đông pha thơm nức mũi.
Hệ thống: [Phần thịt đông pha này nấu để dâng cho chủ mẫu Thường Hội Tú đấy.]
Ngụy Ngữ Yên không quan tâm: “Bây giờ là của ta.”
Ngụy Ngữ Yên lại lấy thêm hai chiếc bánh bao trắng trắng mềm mềm, một miếng thịt, một miếng bánh bao, ăn đến quên trời quên đất.
Thơm!
Quá thơm!
Trước khi xuyên qua, vì giảm cân nên đã lâu Ngụy Ngữ Yên không ăn thịt cá, chỉ ăn mỗi rau xanh, nhưng bây giờ nàng lại rất thèm thịt. Đối với nàng của hiện tại, thịt còn thuận mắt hơn cha ruột nữa.
Ngụy Ngữ Yên chưa kịp ăn xong, thì đã nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài phòng bếp: “Nhanh! Bắt lấy con khốn kia, đừng để nó chạy thoát!”
Ngụy Ngữ Yên đang chuẩn bị trốn khỏi phòng bếp, thì cánh cửa phòng bếp đã bị một nam đinh đá tung.
Nam đinh nọ là tay sai của Thường Hội Tú, dáng dấp lưng hùm vai gấu, cơ thể cao lớn cường tráng. So với gã, Ngụy Ngữ Yên chính là cọng giá đỗ yếu đuối.
Ngụy Ngữ Yên tự biết lấy mình, nàng đánh không lại gã.
Rõ ràng gã nam đinh cũng biết chuyện này, gã tung nắm đấm về phía đầu Ngụy Ngữ Yên.
Nếu một đấm đó mà nện trúng đầu, đảm bảo đầu Ngụy Ngữ Yên sẽ sưng thành đầu heo.
Nàng lùi về sau mấy bước, nhanh tay lẹ mắt bưng nồi nước vẫn đang sôi sùng sục, hắt thẳng vào vị trí giữa hai chân gã.
Rào…
Nước sôi một trăm độ dội thẳng vào đũng quần gã nam đinh!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro